Chương :
Phát giác được người đứng phía sau càng chạy càng chậm, người đàn ông xoay người lại liền thấy một khuôn mặt đầm đìa mồ hôi mang theo một tia khó chịu, cô ta nói: “Chẳng lẽ chúng ta nhất định phải đi bộ qua sao? Chúng ta không thể gọi một chiếc xe hoặc là tìm một chiếc xe sao?” Thật sự là đi một chút sức lực cũng không còn nữa rồi, Trân Mộc Châu thoáng mệt mỏi lau đi mồ hôi trên trán nói.
“Hơn nửa đêm tôi đi đâu tìm xe cho cô đi, huống chi thanh âm xe lớn như thế, nếu như đánh thức người không thể đánh thức, đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp từ bỏ hai người, dù sao đi theo hai người cùng một chỗ cũng không may, muốn rời đi thì lập tức đi nhanh lên cho tôi, ở lại nơi này lâu không tốt!” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, chỉnh chỉnh lại một chút tư thế của người còn đang ngủ trên vai, anh ta cũng thoáng có chút phát điên rồi.
Anh ta vác một người trên vai, tuy rằng không nặng bao nhiêu nhưng dù gì cũng không kém trăm cân là bao, anh ta còn chưa nói gì đấy!
Chuyến đi bộ này kéo dài gân bốn mươi phút, ba người nhìn thấy cách đó không xa sân bay đèn đuốc sáng trưng.
Lúc này Hứa Minh Ngọc một mực bị khiêng cũng phát giác tư thế của mình hình như có chút không đúng, mí mắt run rẩy hai lần, đôi mắt bà ta bỗng nhiên mở ra.
Ngay khi mở mắt ra, thứ đầu tiên bà nhìn thấy là một mảnh vải đen, cảm giác bụng đau đớn như đang bị hung hăng ép chặt còn có cảm giác muốn nôn mửa cứ quanh quẩn trong lồ ng ngực bà khiến bà ta cực kỳ không thoải mái, che miệng nôn khan hai cái.
Thấy người trên vai đã dậy, người đàn ông vội vàng đặt người xuống.
Xoa bả vai đau đến gần như chết lặng tiếp tục cất bước tiến về phía trước thôi.
“Dì Minh Ngọc, dì đỡ hơn chưa?”
Nhìn thấy Hứa Minh Ngọc đã tỉnh lại, Trần Mộc Châu cũng không nghỉ ngơi thêm, hai bước ba bước tiến đến, trên mặt nhuốm màu ửng đỏ, nhấc hai cánh tay mình lên đỡ người ngồi dậy, cúi đầu nhìn sắc mặt bà mà hỏi han.
“Sao cháu lại ở đây? Không phải dì đã bảo cháu đi ngay rồi sao?”
Hứa Minh Ngọc cố không thóa mạ hay bày vẻ khó chịu, sắc mặt xám ngoét nhìn khuôn mặt cô gái trước mắt, từ trên xuống dưới săm soi cô gái đã chẳng còn giống như trước, thấy sắc mặt cô ta thả lỏng, lại đỏ ửng, hoàn toàn chẳng còn chút dáng vẻ chịu nỗi bạo ngược. Trong lòng hơi buông lỏng, nhưng vẫn thấp thỏm nắm lấy tay cô ta.
“Cháu tới cứu dì đi ra ngoài, ban nãy người nâng dì ra ngoài là cháu gọi đến. Cháu giúp dì thoát khỏi hai người kia, rời khỏi chốn này có được không? Cháu đã tìm được một nơi có thể che giấu cho chúng ta, Dương Thừa Húc và Dương Minh Hạo tuyệt đối sẽ không tìm ra hai ta đâu!”
Trần Mộc Châu kích động nắm lấy đôi bàn tay của Hứa Minh Ngọc, kích động tới mức tay của cô ta cũng run lẩy bẩy, sắc mặt cũng dần dần trắng toát.
“Có chuyện gì thì lên máy bay rồi nói sau, máy bay đã chuẩn bị cất cánh rồi ạ!”
Nhìn căn phòng trước mặt, lại nhìn hai người trước mắt vẫn mải mê trò chuyện, người đàn ông thở dài, nâng cổ tay lên chỉ liên tục vào chiếc đồng hồ, tức giận nói.
“Mình cháu trở về đi thôi, Mộc Châu, dì biết cháu muốn dẫn dì đi là vì tốt cho dì, nhưng trước đó dì cũng có nói cháu biết rồi, có vài việc ấy là do dì phải tội, và giờ thì dì phải trả. Dì nghĩ cháu hẳn là hiểu rõ dì, không ngờ là…”
Bà ta khó khăn lắm mới có thể đưa Trần Mộc Châu thoát được, bây giờ cô ta lại quay đầu chạy về đây, mặt Hứa Minh Ngọc đỏ cả lên, hỏi dồn với đội bàn tay run như cầy sấy.
“Con biết dì vẫn còn băn khoăn nghĩ ngợi, nhưng mà dì Minh Ngọc à, dì ở nơi này Dương Thừa Húc và Dương Minh Hạo có hề quan tâm dì như thế nào đâu chứ? Bọn họ chỉ biết tra tấn dì thêm ngàn thêm vạn lần nữa mà thôi. Bây giờ dì đi theo con đi, con mang dì rời khỏi nơi này, dì đi theo con đi được không!”
Trông thấy máy bay không trì hoãn thêm phút nào chuẩn bị cất cánh, Trần Mộc Châu cứng rắn, cắn rằng một chốc, siết tay Hứa Minh Ngọc dẫn người đi.