Chương :
“Sao cháu lại nghĩ đến chuyện về lại chỗ này sinh sống vậy? Đúng là khó mà bị Dương Thừa Húc và Dương Minh Hạo phát hiện ra dễ dàng, nhưng cháu không sợ chúng ta sẽ bị đám người Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn phát hiện hay sao? Bị bọn họ phát hiện ra thì chúng ta cũng chẳng thể nào sống an ổn cả!”
Hứa Minh Ngọc thở dài, bà chẳng ngờ lá gan của Trân Mộc Châu lại lớn đến như vậy, đường đường chính chính dẫn theo bà sinh sống ở ngay dưới mi mắt kẻ địch, là định lợi dụng khoảng tối dưới ánh đèn đấy ư. Tạm thời bà chẳng hiểu rõ, nhưng vẫn thấy như thế quá là mạo hiểm.
“Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn gần đây bận đến túi bụi, con đã hỏi thăm thử, Công tước Otto gặp chuyện, bị thương phải nằm việc, hiện giờ ông ta hẳn vẫn chưa hồi tỉnh, và cả hiện tại Abel và Yaren đang tranh giành quyền quản lý gia tộc Otto, Nguyễn Kiến Định bấy giờ bận đến mức chẳng thể phân thân nổi mà quản, Tư Mộ Hàn hẳn nhiên cũng chẳng có lấy thời gian lo toan việc này đâu.”
Cô đã phải trả cực kỳ nhiều tiền mới hỏi thăm được một số tin tức này, điêu này còn là vì trước đây ít nhiều gì cô cũng đã từng ở biệt thự của Yaren một khoảng thời gian, nếu không cho dù có trả thêm nhiều tiên hơn nữa, cũng chưa chác lấy được những tin tức bảo mật kín kẽ như thế này.
“Cứ tính toán một phương án khác đi, nếu không sau này nếu chỉ phạm một chút sai lầm nhỏ, hậu quả về sau cũng chẳng thể nào tốt đẹp cho được.”
Hứa Minh Ngọc đã chuẩn bị tâm lý ổn thỏa cho tình huống xấu nhất, nếu đã đến đây rồi thì chuyện rời đi là chuyện không thể nào. Như vậy thì cần phải tính toán kỹ lưỡng một chút, phải làm sao để không chỉ Dương Thừa Húc và Dương Minh Hạo không tìm thấy, mà ngay cả bọn Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn cũng không nhận ra bọn họ.
Làm sao để có được kết quả này quả thật không hề dễ dàng chút nào. Dù sao hiện tại cũng đang sinh sống chung một thành phố, chỉ gặp xui xẻo một chút thôi, thì đến cuối ngày, có khi còn đụng phải nhau, cứ thế thì sẽ rất nguy hiểm, tỷ lệ bị phát hiện là cực kỳ lớn!
Nhưng mà qua ngày hôm nay, cuộc sống đã ánh lên một chút hy vọng, Hứa Minh Ngọc cũng chẳng muốn cứ mải lo âu về chuyện ấy. Ngồi ở trên xe, gió mát dìu dịu phiêu lãng bên ngoài sà vào ô cửa sổ, bà híp mắt, tâm trạng cũng tươi sáng hơn nhiều.
Chờ đến khi hai người đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, một ngày trôi qua cũng tương đối bình lặng, nhưng không biết khi nào thì có vài thứ dậy sóng. Bên ngoài đột nhiên có một tin đồn rầm rộ, nhanh chóng lan truyền khắp cả thành phố, ngay cả kẻ hành khất hay vô gia cư nằm bên lề đường cũng túm lại bàn tán.
Tin này khi vừa mới đồn đi chẳng mấy người tin cả, nhưng chờ đến khi người của Abel nhảy ra đè ép ngăn chặn khắp nơi, rồi sau đấy dần trở nên hoảng loạn, vài người vốn là chẳng tin tưởng cũng từ từ buông bỏ quan niệm ấy, trái lại chỉ đứng ở bên cạnh xem cạnh, xem vở kịch đời sống này.
“Nhất định pMộ Hàn tỏa toàn bộ tin tức cho tôi, tìm ra đám đàn bà chết tiệt ấy chưa?”
Abel nhìn đám vệ sĩ đứng trước mặt mình, rống giận.
“Bang!”
Một cú hất quét hết tất cả những thứ có trên bàn xuống đất.
Vô lực bước lùi về sau hai bước, ngồi sụp trên ghế, hai bàn tay xanh xao bụm mặt cúi gằm, mồ hôi men theo khe hở tràn ra ngoài.
“Thưa ngài, chúng tôi đã gần như nắm được hành tung của họ, nhưng mà người đứng phía sau lưng họ bảo hộ họ rất chặt chẽ, chúng tôi tạm thời chưa tìm ra cơ hội nào để ra tay cả. Về tin tức, chúng tôi cũng đã gia tăng pho-ng tỏa, nhưng bây giờ đã lan ra quá rộng, chúng tôi tạm thời vẫn chưa…
Gã vệ sĩ theo bản năng lui về phía sau từng bước, cúi đầu chẳng dám ngẩng lên nhìn mặt Abel, thậm chí khi nói chuyện cũng chẳng dám lớn giọng.
“Thế tôi dùng mấy người có ích gì? Đã qua ba ngày rồi, nếu tin tức vẫn không được ngăn chặn, đảm các người cũng khỏi cần quay về đây!”
Càng để qua lâu, mọi chuyện sau này sẽ càng khó mà thực hiện được, kẻ cực kỳ rành rọt chiến thuật tâm lý, Abel rất rõ ràng những chuyện này.
“Xin ngài yên tâm, trong vòng ba ngày, chúng tôi chắc chắn sẽ pho-ng tỏa toàn bộ tin tức!”