Chương :
Nếu không, cô thật sự lo lắng hai người sẽ cãi nhau.
Sắc mặt Tư Mộ Hàn không thay đổi nói một câu: “Được.”
Sau đó một tay bế ngang cô lên, ôm cô về giường, bá đạo ôm cô vào trong ngực: “Ngủ đi.”
Nguyễn Tri Hạ phát hiện, giảng đạo lý với người đàn ông như Tư Mộ Hàn, hoàn toàn là việc không thể làm được.
Sáng ngày hôm sau, Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn giày vò đến tỉnh.
Cô vừa mở mắt liền đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm.
“Em dậy rồi?”
Anh nói xong, một đôi tay lớn khẽ vuốt ve dọc theo đường cong trên thân thể cô.
Cô đưa tay ra, giữ tay anh lại: “Anh đang làm gì thế!”
Sáng sớm, giọng nói cô hơi khàn khàn, nghe có chút ngây thơ.
Tư Mộ Hàn nhướn mày, anh cúi người hôn cô một chút, dọc theo gương mặt hồng hào của cô hôn đến tai, thở hổn hển: “Khoảng thời gian gần đây quá bận rộn, không có thời gian làm vận động.”
“Hôm qua mới…”
“Là khuya ngày hôm trước.”
Tư Mộ Hàn cắt ngang câu nói tiếp theo của cô, ngón tay dài lướt qua bụng của cô, đi xuống phía dưới tìm kiếm.
Nguyễn Tri Hạ có chút thở hổn hển: “Nhanh lên, còn phải đi làm…”
Vào lúc này còn bận tâm đến chuyện đi làm, xem ra khoảng thời gian gần đây, anh quả thật quá bận rộn.
Lần này, so với trước đây, động tác của Tư Mộ Hàn dịu dàng hơn rất nhiều.
Quá mức dịu dàng chính là…tra tấn.
So với trước kia, lần này anh thể hiện ra rất có kiên nhẫn.
Cuối cùng, ngay lúc Nguyễn Tri Hạ không nhịn được, khẽ kêu thành tiếng, anh mới cúi người ép xuống, thế nhưng anh không có trực tiếp đi vào, nhân lúc thần trí cô mơ màng, uy hiếp, dụ dỗ: “Em còn nói chia phòng ngủ nữa không?”
Lúc này Nguyễn Tri Hạ bị anh giày vò đến mức thân thể run rẩy, cô cắn môi, lắc đầu: “Không…”
“Rất ngoan.” Tư Mộ Hàn nói xong, eo hạ thấp xuống, tiến vào trong.
Cảm giác ấm áp chặt chẽ khiến cho Tư Mộ Hàn không khỏi thở ra lên một tiếng, trong nháy mắt tất cả dịu dàng và kiên nhẫn lúc trước đều biến mất, anh giống như một con sói đói, vừa hung ác, vừa nóng vội.
Nguyễn Tri Hạ bị anh làm cho không còn lực để chống đỡ, chỉ có thể bị ép thừa nhận.
Trong lúc mơ hồ, Nguyễn Tri Hạ nhớ tới hình như cô và Tư Mộ Hàn còn đang cãi nhau…
Làm sao lại lăn đến trên giường.
Vấn đề này, đến cuối cùng cô cũng không nghĩ thông suốt, bởi vì đến sau cùng, cô quá mệt mỏi, trực tiếp ngủ mê man.
Tư Mộ Hàn bế cô đi tắm rửa, giữa chừng cô có tỉnh lại, mơ màng nói: “Em phải đi làm.”
Tư Mộ Hàn thoa sữa tắm lên người cô, hiếm khi giọng nói của anh dịu dàng như thế: “Anh xin nghỉ cho em rồi.”
“Ồ.” Nguyễn Tri Hạ lên tiếng, mơ màng nhắm mắt lại.
Một lần nữa bế cô về giường, sau khi đắp chăn cho cô, Tư Mộ Hàn ngồi bên cạnh giường, chăm chú nhìn cô.
Trước kia, giấc ngủ của anh không tốt lắm, sau này có Nguyễn Tri Hạ, ôm cô vào trong ngực, anh ngủ rất yên ổn.
Buổi tối, chỉ cần không có cô ở trong ngực, anh sẽ tỉnh lại, sau đó anh lại ôm cô vào trong ngực.
Tối hôm qua ngủ đến nửa đêm, anh cảm giác được Nguyễn Tri Hạ rời khỏi ngực anh, đi đến một bên khác ngủ, anh liền tỉnh lại, một lần nữa kéo cô vào trong ngực.