Chương :
Bên ngày ông ta còn đang nghĩ, đột nhiên có tiếng gõ cửa, Đỗ Huy vừa mới rời đi không bao lâu lại chạy về lần nữa, lần này giọng điệu còn mang theo tiếng thở: “Thưa ngài, năm người chúng ta phái đi nhà máy dược phẩm lúc trước đều đã bị Abel đưa về rồi..”
“Đi vào rồi nói!” Nghe đến đây, công tước Otto nhanh chóng chỉnh lại quần áo, vứt băng vải dính máu cũ xuống dưới giường, lau mồ hôi trên trán, ngồi nghiêm chỉnh, mặt không cảm xúc nói.
“Thưa ngài, ngài đi xem một chút đi, người được đưa về… đều không quá ổn, lúc nâng lên có một người đã không được ri người còn lại, mắt thấy cũng sắp không được, chúng tôi nhìn vết thương trên người chúng t: u là giày đi mưa, rất dọa người!”
Sợ công tước Otto không hiếu rốt cuộc tình hình là gì, Đỗ Huy nhịn lại cơn buồn nôn, nhớ lại tình hình lúc đó rồi nói.
“Đầu tiên để bác sĩ đến, có thế cứu được thì nhất định phải cứu được cho tôi!” Nếu chết người trước mắt mọi người, đối với đám người vây xem xung quanh mà nói, áp lực trong lòng sẽ rất lớn, chiêu này của Abel châm ngòi ly gián, dùng rất tốt!
“Đầu tiên đưa về đã gọi bác sĩ rồi, nhưng bác sĩ nói, nhiều nhất có.
thể kéo dài được vài giờ, muốn sống tiếp cơ bản là không thể, cả người bọn họ đều chịu tổn thương trí mạng, vết thương như thế này không thể đảo ngược, không chữa được!”
Nói đến đây, đôi mắt Đỗ Huy hơi đỏ lên, bây giờ người đi cùng quá nửa là người rèn luyện dưới tay anh ta, ít nhiều gì cũng có tình cảm, huống hồ mọi người là công sự trong thời gian dài như thế, tận mắt nhìn thấy bọn họ chết đi, quá tàn nhẫn.
“Đưa về phòng, không cho phép ai nhìn, tìm bác sĩ tốt nhất, canh giữ trong vòng hai mươi tư tiếng, dù có thể nào cũng phải cứu được!”
Công tước Otto chống gậy đi run rẩy, nhưng sải bước rất lớn, trong.
lúc hai người nói chuyện thì đi đến nơi đó.
Bọn họ đưa đến tổng cộng năm bác sĩ, bây giờ đều ở đây, nếu bọn họ không có cách nào… sợ là chuyện thật sự không dễ xử lý, ánh mắt công tước Otto lóe lên, mắt nhìn thấy ở giữa nhường đường liền bước về phía đó.
“Ngoại trừ bác sĩ, đầu tiên người trong phòng ra ngoài, người tôi đưa ra nhất định phải để họ trở lại an toàn” Đi đến bên cạnh một người bị thương, công tước Otto chỉ dám nhìn một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt, vết thương có phần vô cùng thê thảm, khiến ông ta không thế nhìn thẳng!
Công tước Otto làm trưởng dòng họ nhiều năm như thế, thời gian những người này dưới trướng ông ta cũng không ngần, rốt cuộc ông ta là người như thế nào, đám người bọn họ đương nhiên là biết rõ, thế nên dù vẫn còn lo lắng, nhưng một người rồi lại một người đều quay về!
“Lập tức đưa về nước, tin tức bọn họ sống hay chết đầu không thể truyền ra ngoài, Đỗ Huy, chuyện này cậu tự mình đi xử lý!”
Đầu tiên đưa người đi cách ly với mọi người mới là phương pháp tốt nhất, công tước Otto xoay lưng lại với mọi người, hai tay nắm chặt lấy gậy.
“Ngài yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đưa mọi người về an toàn, chỉ là ‘theo tình hình bây giờ sợ là không dễ đổi chỗ” Thời gian bay mười mấy tiếng, dù có đưa bác sĩ lên máy bay cùng, không có dụng cụ thì cũng uổng công, người rất có thể sẽ chết luôn trên máy bay, những người này đều là anh em nhà mình, đối với bọn họ như thế, trong lòng Đỗ Huy không thoải mái.
“Sau khi ổn định thì đưa đi ngay lập tức, chỗ này không phải là nơi ở lâu, tiếp theo phái người đi canh giữ, luân phiên, bốn tiếng đổi ca một lần” Công tước Otto vừa suy nghĩ vừa vỗ gậy, sau khi nói xong thì đi luôn.
Đỗ Huy nhìn theo bóng lưng ông ta rời đi, cúi đầu nhìn những người nằm trên giường thở ra nhiều hơn hít vào, thở dài.
Lúc người được đưa đi, đúng lúc Nguyễn Kiến Định tới nơi, Đỗ Huy chỉ kịp nhìn anh ấy một cái thì đã đi cùng với mấy người rồi.