Chương :
Nói xong ôm lấy Nguyễn Tri Hạ đang mặt mũi đỏ bừng mà giấy dụa nhanh chóng đi khỏi phòng khách.
Đến tận khi nằm trên giường rồi hai tay Nguyễn Tri Hạ vẫn còn ôm hai cái má ửng hồng của mình không buông, Tư Mộ Hàn cười cô, cô cũng không làm gì, chỉ vùi mặt vào trong chăn, để hai bàn chân bé bé ngoe nguẩy bên ngoài.
“Không đi ngủ, buổi tối dám chắc em không dậy được, tính em anh còn không hiểu sao!” Tư Mộ Hàn khẽ cười một tiếng, nằm úp sấp.
xuống đè vào nửa người cô rồi ghé sát vào tai cô nói.
Vành tai bỗng nhiên bị một hơi thở nóng ấm bao quanh, theo bản năng Nguyễn Tri Hạ run người lên, chịu không nổi mà lăn đi cười.
“Anh chơi xấu, rõ ràng biết em có máu buồn mới xuống khỏi giường, đứng đối diện với Tư Mộ Hàn, một tay.
xoa eo một tay chỉ vào người anh, trong mắt vẫn còn nước mắt mà vừa cười chảy ra, nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu.
“Em đâu có nói không thể dùng thủ đoạn này. Tri Hạ ngoan nào, qua đây cùng anh ngủ một lúc, cả ngày làm việc mệt quá à!” Nói xong Tư Mộ Hàn bóp bóp cái cổ cứng nhắc ngồi từ sáng đến tối, chủ động nằm xuống cánh tay cô đang dang ra “Còn lâu mới thèm đi ngủ với anh ý. Anh lúc nào cũng thế, dở trò xong lại giả vờ ngây thơ vô tội. Tư Mộ Hàn, anh thay đổi rồi!” Cô bị anh chọc tức cho hai má phồng cả lên, Nguyễn Tri Hạ càng nghĩ càng.
giận, nhìn anh nằm trên giường gương mặt hưởng thụ mà cơn tức trong lòng càng dâng lên, cuối cùng nhe nanh múa vuốt mà trèo lên giường, chuẩn bị dạy dỗ cho anh một bài học!
Có thể nào điều này vừa đúng làm toại nguyện ý đồ của ai kia, cô vừa trèo lên đã bị Tư Mộ Hàn giữ chặt hai cổ tay,cô muốn ngọ.
ngoạy nhưng sao khỏe như Tư Mộ Hàn được, cuối cùng bị kéo.
vào trong lòng kẻ vô lại kia không thể động đậy được.
“A..” Nguyễn Tri Hạ không nuốt nổi cục tức này mà hét lên, nhưng rốt cuộc không cam lòng gảng sức, đầu lưỡi cảm nhận được điều gì đó, nếm thử hương vị mới biết bản thân đang làm gì.
Sắc mặt cô thay đổi lớn, cố gắng kéo ống tay áo của Tư Mộ Hàn đang đảo lưỡi của mình tới tới lui lui, vẻ mặt cầu xin, bộ dáng khóc không ra nước mắt của cô hoàn toàn làm Tư Mộ Hàn bật cười, sao cô gái của anh lại đáng yêu đến vậy chứt “Được rồi, nếu như không thích thì thôi. Cùng không biết lúc tối ai căn anh mãi không thôi. Bây giờ thì tốt rồi, chỉ liếm một chút mà đã ghét bỏ. Đồ phụ nữ xấu xa, chỉ ham muốn sắc đẹp của anh thôi hả!”
Tư Mộ Hàn bóp mũi Nguyễn Tri Hạ cười cười. Khoảng cách giữa gương mặt hai người rất gần, Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy lông mi của Tư Mộ Hàn sắp chạm đến mắt mình luôn rồi, vô ý thức mà ngửa người về phía sau, lại bị Tư Mộ Hàn giữ gáy xích lại gần.
Vừa đúng môi cô chạm vào môi anh, hai người đều đơ ra, rất nhanh Tư Mộ Hàn đã phản ứng lại, giữ lấy cô trong lúc cô vẫn chưa kịp.
hoàn hồn mà lợi dụng, xong rồi còn tiếp tục ôm eo cô.
“Hoặc là bây giờ em ngoan ngoãn đi ngủ, hoặc là một lúc nữa chính anh cũng không biết anh sẽ làm chuyện gì đâu!” Một lời nói thành công làm cho Nguyễn Tri Hạ vốn dĩ còn muốn ngọ nguậy quay.
mình mà hát dân ca ỉu xìu đi, nhắm mắt lại nằm cẩn thận ngay ngắn.
Vốn dĩ không có ý định đi ngủ nhưng đại khái là Tư Mộ Hàn nằm bên cạnh làm cho cô ấy cảm thấy yên tâm, trong chốc lát hơi thở.
Nguyễn Tri Hạ liền ổn định trở lại.
Lúc trời tối hẳn cô cũng vừa ngủ say, Tư Mộ Hàn nhẹ chân nhẹ tay mà đi ra, ngồi bên cạnh giường nhìn cô một lúc.
Không nhịn được cúi đầu hôn lên trán cô một cái, mới cẩn thận từng li từng tí ra khỏi phòng.
Dưới lầu Nguyễn Hướng Minh và Tinh Hòa đã ăn cơm tối xong, Nguyễn Minh Tú không thấy tăm hơi, Tư Mộ Hàn tới nhà bếp dặn dò chuẩn bị chút canh sẵn trước, rạng sáng rời giường đi đón người, cơm tối