Chương :
Dù sao trời cũng đã sáng rồi, viết một tờ giấy để lại, dùng gạt tàn thuốc đè lại trên giường, cô ta thay áo rồi đi ra ngoài.
Bắt đầu quan sát lại hoàn cảnh xung quanh tòa nhà này, tùy nơi này là xóm nghèo, nhưng hoàn cảnh lại vô cùng hoang vắng, nhìn vào mỗi căn nhà rõ ràng đều có người ở, nhưng lại không thấy bóng dáng một ai, hôm qua lúc đến đây cô ta đã cảm giác nơi này có cái gì đó không đúng rồi, cả người đều không thoải mái rất khó chịu, hôm nay.
rốt cuộc cũng cảm thấy điều không bình thường, nơi này nhất định có.
vấn đề.
Nhân lúc còn sớm, cô ta vốn dĩ muốn gõ cửa thêm một lần nữa, nhưng chân còn chưa bước qua, người đàn ông cô ta gặp hôm qua lại lần nữa xuất hiện ở ngay khúc cua không xa, rất nhanh đã đến trước cửa, lần này Trần Mộc Châu quay đâu qua, tỉ mỉ nghe tiếng anh ta gõ cửa.
Tùy rất giống với hôm qua, nhưng cô ta dám khẳng định, ngay khúc.
giữa của âm thanh gõ cửa đã được sửa đổi, chỗ thay đổi rất nhỏ, phát hiện này, khiến Trấn lạnh sống lưng, trong chốc lát mồ hôi trên trán từng lớp xuất hiện.
Đợi sau khi người đàn ông đó đi vào, ước chừng khoảng mười phút, Trần Mộc Châu mới dám bước ra, sau khi xác định chung quanh không có người, mới dựa theo ký ức mà gõ lại y nhịp vào cửa, cô ta vẫn luôn nhìn chăm chú cửa, động tác rất nhanh, lực rất lớn, kéo cô ta đi vào bên trong.
€ó robot tồn tại, bên trong nhất định đều là người, điểm không còn nghỉ ngờ vì nữa, Trần Mộc Châu từ từ thả lòng nhịp tim.
Đây là cánh cửa tự động hóa, bên trong nhất định là người rồi, giả thần giả quỷ, không muốn người khác đi vào bên trong, cô ta cứ muốn đi vào xem đó.
Vừa vào trong, vẫn là giống như hôm qua, tổng cộng có ba chỗ có thể đi, gân nhất chính là dấy phòng trước mặt cô, hôm qua người áo đen đó là đi từ chỗ này ra, hiện tại, cô ta không muốn đối mặt trực tiếp với thứ không biết là đàn ông hay đàn bà.
Hai bên dãy nhà có một đường đi, thông đi nơi chưa biết, nhưng cũng may trời đã sáng hẳng rồi, cũng đã có thể nhìn rõ dãy nhà hai bên, so với hôm qua mờ mờ mịt mịt đen tối âm u thì dễ nhìn hơn nhiều.
Hai bên cô ta đều chưa đi qua, cũng không có ai đi ra vào qua, Trần Mộc Châu cúi đầu nhìn kỹ những chiếc lá rơi trên mặt đất. tùy là định kỳ có người xử lý, nhưng chỉ cần có người đi ngang qua, ít nhiều gì cũng sẽ để lại chút dấu vết, tỉ mỉ quan sát nhất định sẽ phát hiện ra.
Qua nhiên, nhìn một hồi, có một vài dấu chân không dễ thấy trên mặt đất dẫn đến con dương thông bên phải, Trần Mộc Châu cười lạnh lùng và tìm kiếm xung quanh, cô ta lấy viên đá để lại dấu ở bước thứ hai, cẩn thận đạp lên mấy chiếc lá rơi, cố gắng không để lại dấu vết.
Tòa nhà này nhất định là cực lớn, chí ít là Trần Mộc Châu đã đi được hơn mười lăm phút rồi, vẫn còn chưa đi đến nơi, rõ ràng là ngẩng đầu lên đã nhìn thấy tòa nhà, nhưng dù cô ta đi thế nào cũng không.
đến được nơi đó, cảm giác giống như là đang đi đường vòng!
Sau khi lại đi thêm mười phút, cô ta vẫn chưa đi đến nơi, nhìn tòa nhà không xa lắm, nhưng lại giống vẫn như trước đi mãi không tới, rõ ràng cô ta luôn đi về phía trước, không có quẹo cua cũng không có.
quay đầu, làm sao có thể cứ vòng vòng ở một chỗ.
Lại lần nữa tiến lên hai bước, cô ta nhìn những viên đá năm đó có chút xuất thần, chỗ này hình như cô ta đã đi qua rồi…
Suy nghĩ như vậy, những thứ trên đường đi đều nhìn rất quen mắt, nhưng lại không biết tại sao, khi vừa nhìn thì không cảm thấy có gì bất thường, cô ta xụ mặt xuống, lần này do cô ta lỗ m ãng rồi, nơi này nhất định là một mê cung, muốn đi ra ngoài, sợ là rất khó!
Đi ngược lại hai bước, cô ta ngồi trên tảng đá, đi lâu như vậy trên đường, chân có chút tê, vừa hay có thể nghỉ ngơi chút, cũng cần phải suy nghĩ thật kỹ thận làm sao mới có thẻ ra khỏi nơi này, một mê cung.
không có khu quẹo, cô ta cũng là lần đầu tiên gặp.