Chương :
“Lúc Kiến Định về có nói với cháu rồi, tạm thời chưa chốt, kiểu gì cũng phải đợi vết thương của ông ngoại khỏi rồi mới tính tiếp chứ!” Nguyễn Minh Tú giúp công tước Otto kéo chăn lên rồi cười cười nhìn ông ta, bộ dạng rất ngoan ngoãn.
“Cũng đúng, dù gì chuyện này cũng phải là nhà nam nói mới được, Minh Tú ngoan, chúng ta tạm thời không nghĩ tới nữa, ông ngoại sẽ bảo.
nó!” Công tước Otto cười vui vẻ rồi võ vào tay cô ấy, chuyện tốt khó làm mà, đợi một chút cũng không sao!
“Đã tới giờ ăn trưa rồi, ông ngoại tạm thời không ăn được đồ gì, muốn ăn gì thì bảo bảo vệ mang đến cho cháu!” đi trên đường có tốn chút thời gian, cộng thêm lúc bọn họ nói chuyện cũng tốn thêm chút thời gian, công tước Otto đoán cô ấy vẫn chưa ăn cơm trưa.
“Lúc cháu mới đến đã hỏi bác sĩ rồi, ông có thể ăn đồ ăn lỏng rồi, không ăn gì cũng không tốt, để cháu bảo bọn họ mang chút cháo đến đây nhé, ông ít nhiều cũng phải ăn chứt!” Sau này cũng thành người một nhà, Nguyễn Minh Tú tất nhiên không keo kiệt một chút sự quan tâm của mình rồi “Sắp thay thuốc rồi, ông ngoan ngoãn ăn cơm đi, đợi ăn xong thì vào bên trong phòng nghỉ ngơi để ngủ một chút, Tri Hạ cũng ở trong đó” Biết được cô ấy quan tâm bản thân mình, công tước Otto rất vui, cười tít mắt và nói.
Ông ta đang nói, thì đột nhiên ở ngoài có tiếng gõ cửa, một âm thanh trầm ấm truyền vào: “Thưa ngài, bác sĩ đến thay thuốc cho ngài rồi, ngay bây giờ có rảnh không?” Còn chưa đợi công tước Otto trả lời, bên ngoài truyền đến một tiếng than, rồi sau đó lại không có tiếng gì.
Công tước Otto nhau mày, đang định nói đợi một chút nữa hãy vào, thì cửa phòng ngay lập tức bị đẩy vào, một bác sĩ mặc một chiếc áo kTư, miệng đeo khẩu trang, trên đầu còn đội mũ đi vào, phía sau còn có ba đến bốn người đi theo đến bên giường.
Ngay lúc đầu tiên nhìn thấy người bác sĩ, công tước Otto đã nhận ra tên này là ai, người đến chẳng phải con trai cả Abel của ông ta sao!
Cho dù ông ta hóa thành tro bụi, công tước Otto cũng có thể nhận ra, chứ đừng nói là chỉ để hở đôi mắt.
“Tôi cũng không nghĩ anh có thể tìm được đến đây đấy?” nói đi, có điều kiện gì, chỉ cần không làm hại đến những người trong phòng thì tôi đều có thể cố gắng đáp ứng” Ông ta lo lắng đến sự tồn tại của Nguyễn Minh Tú, nên công tước Otto rất dễ dàng từ bỏ đấu tranh.
“xem ra ông có vẻ thương đứa cháu này thì phải! ông phải suy nghĩ rõ ràng, nếu lần này để tôi chạy, lần sau muốn bắt tôi thì không hề dễ dàng đâu” Abel vừa đeo khẩu trang vừa nói, dần dần đi về phía giường.
Tuy rằng Nguyễn Minh Tú chưa gặp Abel , và cũng không biết ông ta là ai, nhưng vẫn có lúc nghe được cái tên này từ phía của Nguyễn Kiến Định, cộng thêm không khí căng thẳng giữa hai bố con, không cần suy nghĩ nhiều, đây tuyệt đối cũng không phải loại người tốt đẹp gì, ngay lập tức liền chặn ở trước công tước Otto, tuy bản thân cũng sợ hãi và lo lắng, nhưng vẫn chặn phía trước cho người khác: “Ông ngoại giờ vẫn đang bị thương, dù gì ông cũng là bố của chú, chú vẫn muốn ra tay à, bắt tôi làm con tim cũng được!”
Ông cụ già rồi không chịu nối dày vò đâu, nếu lại ngã một lần nữa, thì có thể khỏi hay không lại là một chuyện khác rồi.
“Cũng không uống công ông già bảo vệ cô như thế, nếu đoán không nhầm cô là Nguyễn Minh Tú, vợ chưa cưới của Nguyễn Kiến Định phải không?” Abel tháo găng tay ra, cởi mũ và áo xuống, và cũng không có.
gì quá đáng, quay người ngồi trên sofa.
“Tôi đích thực là vợ chưa cưới của Nguyễn Kiến Định, Kiến Định rất quan tâm đến tôi, nên là chú bắt tôi làm con tim thì cũng như vậy!” Nguyễn Minh Tú vừa nói vừa lùi về sau mấy bước, cho đến khi lưng dựa vào.
bên mép giường, mới dừng lại, lúc nói chuyện giọng cô đang run!
“Sợ như vậy mà vẫn muốn thay thế cho ông già đó, cô phải nghĩ kĩ đấy, làm con tin rất có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần Nguyễn Kiến Định không quan tâm cô, cô bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị tôi giết chết, nếu mà cô chết thì tất cả tài sản của gia tộc nhà Otto, tất cả mọi thứ của Nguyễn Kiến Định sẽ không có chút liên quan gì đến cô, vì danh nghĩa một người chồng chưa cưới , có đáng không?”