Chương :
Đợi qua một lúc lâu, Nguyễn Kiến Định mới định thần lại, trên mặt không lộ bất cứ cảm xúc gì chạm vào môi ẩm ướt của mình,đôi mắt ngây dại, thân ảnh đang nói bị cản trở một chút: “Minh Tú, em có chắc em muốn.
điều này không? Một khi đã quyết định rồi em sẽ không thể quay lại được nữa?” Trước khi bọn họ kết hôn, anh ta không muốn làm cho cô ấy cảm thấy không được thoải mái hay khó chịu, vì vậy anh ta vẫn luôn nhịn xuống, nhưng bây giờ cô ấy đã chủ động như vậy rồi, nếu như còn từ chối hoặc thậm chí rút lui, vậy thì anh ta thực sự không phải là một người đàn ông rồi!
“Từ giây phút anh hỏi em có đồng ý gả cho anh hay không, em đã quyết định xong rồi, Nguyễn Kiến Định, em có phải chưa bao giờ nói với anh rằng, em yêu anh!” Nói xong, Nguyễn Minh Tú giống như một con thỏ nhỏ vậy, nhảy vào trong vòng tay của Nguyễn Kiến Định.
Đôi mắt của cả hai đều gợi lên một chút ướt át, từ lần gặp gỡ đầu tiên, đến cuộc trùng phùng trước đó, nhiều năm như vậy rồi, hai người vẫn có thể ở bên nhau, điều này căn bản không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Còn có điều gì có thể chứng minh tình yêu của hai người hơn được nữat Rèm cửa chậm rãi kéo lên, đem tất cả ánh trăng ngăn cách ngoài cửa sổ, Nguyễn Minh Tú có chút khó chịu rn rỉ hai tiếng, nhưng rất nhanh âm thanh đều bị chặn lại trong miệng.
Màn đêm dần trôi, Nguyễn Kiến Định không ngủ được cơ hồ cứ nhìn chảm chẳm vào gương mặt của cô lúc ngủ say.
Rạng sáng, cả một đêm không tài nào ngủ được, buổi sáng hôm nay còn phải bận rộn nhiều việc, hai mắt anh u ám đỏ ngàu.
Mọi người làm viêc rất năng nổ, thậm chí ngay cả hiệu quả công việc cũng cao hơn gấp hai lần, nhóm nhân viên làm thư ký của giám đốc đang bị công việc đè nặng đến không có thời gian nghỉ ngơi.
Việc nhiều không kể siết, nhưng không ai dám phàn nàn một câu, chỉ có thể vùi đầu vào công việc, hy vọng có thể làm cho ông chủ hài lòng hơn một chút.
Nguyễn Minh Tú cũng không có tinh thân như Nguyễn Kiến Định, lúc cô thức.
dậy đã là giờ ăn trưa, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức khó chịu, cánh.
tay tê dại, phần chân đau nhức, đặc biệt là phần eo, đau đến mức cô không thể ngồi thẳng lên được.
Cô muốn đứng dậy rời giường, cơ mà mất công sức mãi mới bò ra được mép giường, cúi đầu vén váy ngủ lên xem.
Lúc đó, cô hận không thể đánh chết Nguyễn Kiến Định, hai bên eo đã có chút tím tái, cả méo đùi trong cũng vậy, rõ ràng đêm qua anh đã dày vò cô rất nhiều.
Cả đêm hôm qua gắt gao túm lấy cô, hận không thế bóp chết cô luôn trên giường đi, thật sự là quá đáng!
Một bên phỉ nhố Nguyễn Kiến Định, một bên cô vừa đỡ vách tường.
đứng dậy, chậm rãi di chuyển vào phòng tắm, tự xả cho mình một bồn tắm nước nóng nhỏ một ít tỉnh dầu, thả cả người ngâm vào bồn tắm, cô cảm thấy toàn thân đã thoải mái hơn rất nhiều, những cơn đau nhức cũng đỡ hơn, chỉ muốn nằm trong bồn tắm mà ngủ thiếp đi.
Nhưng không có ai ở đây, Nguyễn Minh Tú ngâm mình một lúc liền cảm thấy nhiệt độ nước đã có chút lạnh, liền đứng lên, tùy ý rửa mặt một chút, thay lại quần áo tươm tất rồi xuống lầu tìm đồ ăn, dù sao cũng là lần đầu tiên, che giấu như thế này, thoạt nhìn qua một cái cũng nhận ra.
Cô ngượng ngùng kêu người giúp việc mang đồ ăn lên, còn mình thì chậm rãi đi tới bàn ăn mà người giúp việc đã chuẩn bị sẵn.
Lúc đang ăn liền để ý trong phòng khách, Nguyễn Tri Hạ đang nằm sấp trên sô pha, đôi mắt mang theo ý cười nhìn chằm chằm cô.
Thức ăn vừa đưa đến miệng liền nhanh chóng nuốt vội, thiếu chút nữa thì bị sặc, ho vài tiếng mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, nhưng trên mặt vẫn ửng đỏ khả nghỉ, mặc dù cô cố gắng làm cho biểu hiện của.
mình bình thường hơn một chút, nhưng nhìn kiểu nào cũng thấy khả nghi.