Chương :
biết, không rõ về chuyện này, điều này cũng ảnh hưởng đến sự tiến triển kế hoạch hiện hiện tại của Abel, cứ theo cái đà này nếu muốn tìm người chắc phải chờ đến ba hoặc năm năm saul “Cho dù cậu không muốn nói cho ta biết chính xác hai người họ đang ở đâu, cậu cũng có thể nói cho tôi biết mẹ con bọn họ tên là gì!
Quả thực nếu không muốn bọn họ quay lại với tôi, tại sao phải đến thông báo cho tôi, Yaren, lẽ nào cậu không nghĩ tới điều đó sao?”
Thấy việc tra hỏi trực tiếp là vô ích, đôi mắt đen của Abel đảo.
quanh hai vòng trước khi bắt đầu từng bước dụ dỗ anh ta!
‘Yaren chết lặng trước những gì ông ta nói, luôn có cảm giác có gì đó không đúng lắm nhưng trong phút chốc không biết nên làm gì để phản bác lại, chỉ có thể há hốc mồm, cau mày lại ngớ người đứng tại chỗ, một lúc sau sắc mặt liền trở nên tái nhợt.
Sau khi để anh ta suy nghĩ lại được một lúc, trên mặt Abel nở nụ cười, đứng lên vỗ võ vai của anh ta: “Vì vậy mà, nếu như anh biết chuyện gì thì nên nói với tôi, không chỉ tốt cho tôi mà còn có thể tốt cho hai mẹ con bọn họ!”
Anh ta muốn biết tất cả mọi chuyện, bất kể là dùng phương pháp gì, anh ta phải biết được, chỉ là quá trình có hơi phức tạp một chút mà thôi!
‘Yaren ấn ấn vào lông mày, vốn là đang rất mệt mỏi, nghe xong những lời như thế lại càng phiền não hơn, đầu óc vô cùng khó chịu, cũng không kiên định nữa, giọng nói không hề dễ chịu chút nào: “Quả thực tôi biết bọn họ đang ở đâu, nhưng tôi không thể nói được”
Abel vừa nghe những lời này, ngay lập tức ánh mắt sáng lên, ông ta biết rõ, nếu bức thư là từ chỗ Yaren đem đến, nhất định anh ta phải biết điều gì đó.
Chẳng qua là không nghĩ tới, Yaren còn biết được bọn họ đang ở đâu.
Chuyện này có phải là sẽ thu được kết quả mà không mất quá nhiều thời gian rồi hay không!
“Cái gì mà không thể nói, nếu như những gì người phụ nữ kia nói là thật vậy thì đó chính là chị dâu của cậu, đứa bé kia chính là cháu ruột của cậu, lẽ nào anh nhẫn tâm nhìn hai người bọn họ phiêu bạt đầu đường xó chợ hay sao? Lẽ nào là chú mà không đau lòng cho cháu.
của mình hay sao?”
Abel gần như nằm xuống bàn, kéo chặt cổ tay Yaren, trên cổ nổi lên những đường gân xanh.
“Tôi đã phái người đi sắp xếp tốt cả rồi, chuyện ấy không cần anh phải nói, đương nhiên tất cả tôi đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ là chưa tới hai thời điểm hai người nhận ra nhau, đứa bé kia không muốn nhận lại anh, tôi đã tự mình đi giám định xác minh tất cả rồi, anh hai hãy cố gắng.
chờ đi!”
Nói xong Yaren lục lọi trong đống tài liệu được một lúc thì rút ra hai nâng cầm ra hiệu cho ông ta xem một m lại cây bút trên bàn, tiếp tục xử lý tập tờ giấy đưa trước mặt ông chút, sau đó liền thu tay ví tài liệu ban đầu.
Hầu như Abel đọc kỹ từng chữ từng chữ một, quả thực là con trai ông ta không có sai, chẳng qua là ông ta không hiểu được, rốt cuộc tại sao đứa bé không chịu thừa nhận ông ta, dù trong một khoảng thời gian rất dài ông ta đã vắng bóng trong cuộc sống của hai mẹ con, nhưng đây là kết quả mà ông ta không hề mong muốn, là mẹ đứa bé chưa bao giờ nói với anh ta chuyện này, nếu như có thể, ông ta cũng muốn dành cho con mình những điều tốt nhất!
“Chờ mấy ngày nữa, sau khi đứa bé kia quen rồi, tôi sẽ phái người dẫn anh đi gặp đứa bé kia, nhưng mà tôi cảm thấy hình như đứa bé không muốn gặp anh, anh hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt!” Chuyện đã đến mức này, Yaren cũng không muốn nói quá nhiều chuyện dư thừa với ông ta.
Nhưng trực tiếp để ông ta dẫn Abel đến gặp đứa bé kia, đây là điều tuyệt đối không thể, trước đây anh ta đã đồng ý với đứa bé kia, nếu dựa theo sự bài xích của đứa bé kia đối với Abel, bây giờ đến đó không.
chừng đứa bé sẽ trực tiếp dẫn mẹ của mình chạy trốn mất!