Chương :
Sau khi ý thức được là Nguyễn Minh Tú, Nguyễn Kiến Định đã sớm thả tay buông lỏng ra, ngăn nắp đặt ở trong chăn, nhưng cũng không mở mắt, anh ta muốn nhìn một chút xem, cô gái nhỏ này rốt cuộc muốn làm gì, hơn nửa đêm thừa dịp anh ta ngủ, lại đến đây bò lên giường?
Nguyễn Minh Tú thở hổn hển từ cửa đi đến bên cửa sổ, chỉ cảm thấy đầu gối mình đã bị bầm dập, động nhẹ thôi cũng đau lợi hại, không cần xem cũng biết, khẳng định đã bầm tím lên rồi, chỉ là những điều này.
cũng không thể cắt ngang ý định bò lên giường của cô ấy.
Phí sức của chín trâu hai hổ, rốt cuộc cũng có thể an toàn nằm trên giường của Nguyễn Kiến Định, nước mắt trong mắt cô ấy thiếu chút nữa rơi xuống, cuối cùng tốt xấu gì vẫn nhịn xuống, chỉ đem cái đầu xù xù cọ vào trong ngực anh ta, giống như là con thú nhỏ tìm được chỗ che chở.
Cả người cuộn tròn, hận không thể đem toàn bộ chính mình nhét vào trong lòng ngực Nguyễn Kiến Định, để bày tỏ nỗi nhớ mong.
Nguyễn Kiến Định nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, cô ấy muốn n yên lặng phối hợp, vốn nghĩ rằng cô gái nhỏ muốn làm cái gì ghê gớm lắm, không nghĩ tới chỉ là muốn ôm anh ta ngủ mà thôi, cái này, Nguyễn Kiến Định là thật sự đau lòng.
Mỗi ngày đều không thấy mặt, tuy rằng miệng không nói, cũng không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng kỳ thật là rất nhớ Nguyễn Minh Tú.
“Hơn nửa đêm không ngủ được, lén lút chui vào trong lòng ngực anh, Minh Tú, anh vốn dĩ muốn cho em nghỉ ngơi thật tốt..” Nguyễn Kiến Định than thở một tiếng, cũng không rảnh lo lắng cô gái nhỏ trong lòng có bị doạ hay không, nhéo căm cô ấy, liền cúi đầu xuống dưới.
Tuy rằng trong nhà rất tối, nhưng anh ta vẫn rất chuẩn xác không chút chênh lệch ấn môi lên.
Thừa dịp lúc cô ấy còn đang kinh ngạc mà xâm lược thành trì.
Vốn dĩ ánh trăng thanh lãnh trong nháy mắt đã bao trùm lên một tầng ái muội hồng nhạt, Nguyễn Minh Tú nức nở giấy giụa, chỉ có thể chấp.
nhận bị bắt, vốn dĩ là một đêm có thể nghỉ ngơi thật tốt, lại bị Nguyễn Kiến Định làm thao thức mãi đến hừng đông, hai người trải qua một đêm vô cùng triền miên.
Nhưng so với bọng mắt thâm quầng của Nguyễn Minh Tú, bộ dáng như đã thiếu ngủ rất lâu, Nguyễn Kiến Định ngược lại nhìn qua càng thêm có tinh thân, bên ngoài một chút cũng nhìn không ra anh ta đã một ngày một đêm không ngủ, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, hiển nhiên tâm tình rất là không tồi.
Nhéo nhéo gương mặt đỏ bừng của Nguyễn Minh Tú, rửa mặt đơn giản một hồi liền trực tiếp rời đi, trải qua một đêm ngày hôm qua, xem ra ý tưởng trước kia của anh ta phải sửa lại thật tố ốt một chút, cô gái nhỏ chưa chắc là không muốn anh ta buổi tối đến quấy rầy.
“Sao hôm nay tâm trạng anh tốt thế, có chuyện gì vui sao?” Hôm nay theo thường lệ thời gian mở hội nghị, Tư Mộ Hàn nên xe của Nguyễn Kiến Định, hai người vừa nói vừa đi về hướng công ty.
Từ sau khi hai người tiếp nhận công ty, vốn dĩ tập đoàn Otto và tập đoàn Sunrise một chút cũng không có liên quan bắt đầu có những hạng mục hợp tác, sau khi có nhiều hạng mục, liền cùng nhau mở họp, huống chỉ bây giờ còn có Abel mang đao sắc bén treo trên đỉnh đầu.
mọi người, hơi chút vô ý để đao rơi xuống, rất có thế trực tiếp dồn người ta vào chỗ chết.
Cho nên cũng là vì để cho nhân viên càng có động lực, hai người tính toán, dứt khoát tổ chức một cái hội nghị.
“Chỉ là tìm được một ít manh mối về Abel, bên kia cậu tiến độ như thế nào, Elyson và Alex còn phối hợp không?” Có một số việc có thể chia sẻ, nhưng có một số việc chỉ có thể tự anh ta độc hưởng, chuyện này hai người Nguyễn Kiến Định tất nhiên có thể phân rõ.
“Tạm thời còn chưa tra được tin tức gì hữu dụng, tôi hoài nghỉ Abel là bị Yaren giấu đi, hơn nữa lúc hôn lễ, Abel có khả năng sẽ đi theo ‘Yaren cùng nhau đến đây, hai người này hẳn là đã đạt được hiệp nghị nào đó, đến lúc đó nên quan sát thật kỹ Yaren”