Chương :
Nguyễn Tri Hạ: “..” Nhìn người có vẻ mặt mệt mỏi kia không chỉ không để ý đến bản thân, còn chăm chăm vào tâm tình của chính mình, cô có thể làm gì?
Cô không nói được lời nào liền chọc nhẹ vào ngực của anh, bĩu môi và khịt mũi nhẹ nhàng.
Tư Mộ Hàn biết cô đã thỏa hiệp, nụ cười lần này cười lộ ra vài phần răng trắng, thuận theo lòng của chính mình cúi người nhẹ nhàng phủ xuống trên mặt cô một nụ hôn, hết nụ hôn này đến nụ hôn khác, có lẽ là cảm thấy có chút khó chịu, anh nâng mặt Nguyễn Tri Hạ đang đỏ bừng lên, cô ngượng ngùng vùng vây khỏi hai chân anh, rồi nheo mắt lại cảm thấy hạnh phúc.
“Nhưng lần sau phải nhớ ăn đúng giờ, nếu không lần sau em sẽ không dễ dỗ như vậy đâu!”
Nguyễn Tri Hạ lùi về phía sau hai bước nhỏ, vừa ôm chặt lấy gò má nóng hổi vừa nói, như thể anh sẵn sàng nhào vào cô, cô sẽ trốn thoát bất cứ lúc nào!
“Anh đã hứa với em rồi, nên sẽ không nuốt lời, nhưng Ÿrong lúc anh ăn em phải ở đây.”
Nguyễn Tri Hạ khoát tay, chậm rãi đi tới bên cạnh anh: “Vậy anh phải nghiêm †úc dùng bữa, không được phép động †ay động chân!”
Rõ ràng là một câu nói tùy tiện, nhưng sau khi nói qua miệng cô, Tư Mộ Hàn đột nhiên có ý muốn thử.
“Được rồi, hôm nay anh cũng mệt, anh sẽ không động tay động chân với eml”
Anh nắm tay Nguyễn Tri Hạ để cô ngồi bên cạnh, Tư Mộ Hàn xem xét những món ăn mà cô mang lên, đều là những thứ bình thường anh thích ăn, nhưng anh không có cảm giác ngon miệng nhưng anh vấn liên tục gắp đồ.
Thấy vậy, Nguyễn Tri Hạ trợn to hai mắt có chút không rõ, chẳng mấy chốc bữa tối cô mang lên hơn % đã bị anh ăn vào bụng.
Sau khi ăn xong, Tư Mộ Hàn nhịn không được chỉ cảm thấy mí mắt không ngừng đánh nhau, phản ứng chậm hơn rất nhiều, cả người lười biếng, tựa hồ đã sớm ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy trạng thẩi của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ lấy tay che miệng cười một cách bí mật, trước khi đứng dậy cô nắm một tay anh: “Nếu cảm thấy buồn ngủ thì cứ ngủ đi. Lúc này không thể vội vàng làm việc, nghỉ ngơi tốt thì những việc sau sẽ giải quyết suôn sẻ hơn. Anh đi nghỉ ngơi với em nhé, được không?” Cô biết rằng mình khuyên thế nào cũng không thể thuyết phục được anh, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay thì đối với một người đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi thì bây giờ là thời gian tốt nhất để nghỉ ngơi.
“Nói một hồi rồi không phải vần đi phải nghỉ ngơi sao, hiện tại vẫn còn sớm.” Còn rất nhiều việc đang chờ anh xử lý, hôm nay nếu không hoàn thành, ngày mai chỉ có càng nhiều việc chờ anh giải quyết. Anh không có thói quen kéo dài một việc sang ngày thứ hai.
“Thời tiết gần đây ngày càng trở lạnh, anh ở trong phòng sách giải quyết công việc nếu cảm thấy lạnh, em sẽ bảo quản gia tăng nhiệt độ trong phòng lên cho anh, nhưng quần áo anh cũng phải mặc ấm biết chưa, sárig sớm thời tiết sẽ lạnh hơn, anh phải chú ý đừng để sinh bệnh, nếu không sẽ không có ai giúp anh giải quyết đống việc này.” Nói chuyện một mình, Nguyễn Tri Hạ cẩn thận dặn dò anh.
Là người lớn lên ở Giang Nam, Nguyễn Tri Hạ nói với giọng Giang Nam nhẹ nhàng, nghe thập phần dịu dàng. Nhận lúc Nguyễn Tri Hạ không để ý, đôi tay thon dài trắng nốn của Tư Mộ Hàn lắng lặng leo lên mép bàn, không khỏi nhìn đống tài liệu nằm trên đó, anh lén lút nhìn nhưng có chút buồn bực.
Tuy rằng Nguyễn Tri Hạ thúc giục anh chuyện này chuyện kia, trên thực tế cô đã nhìn thấy hết thảy động tác nhỏ này của anh, nhưng cuối cùng lại cảm thấy tội nghiệp cho anh, trong mắt có chút bất lực nên cô cũng không lập tức vạch trần. Chỉ là cô hơi nghiêng người để chắn tâm nhìn của anh.
Hai người ở trong phòng làm việc của Tư Mộ Hàn đến tận mười giờ, sau đó Nguyễn Tri Hạ mang anh trở về phòng ngủ. Bắt một người cuồng công việc như anh đi ngủ trước mười một giờ có thể coi đây là một thành công không nhỏ trong đời.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Nguyễn Tri Hạ đã trông nom cho Tư Mộ Hàn được năm ngày. Bên ngoài xảy ra chuyện gì cô đều không quan tâm, cô đặt toàn bộ tâm trí của mình trên người anh, cũng bởi vì cô quá căng thẳng, quá bận rộn nên trông cô gây đi đôi chút.