Chương :
Nguyễn Kiến Định cười cười, vươn một tay ôm lấy eo cô ấy, tay còn lại ôm đầu cô ấy, chỉ cười, không nói lời nào.
“Thời gian không còn sớm nữa.
Đừng ôm Minh Tú nữa. Mau vào trang điểm đi. Hôm nay chụp ảnh cưới phải chụp đẹp một chút. Ngày mai đi cắt cảnh đám cưới. Ngày mốt bắt đầu.
Đừng để đến lúc đó lại xảy ra chuyện Ni.
“Bộp bộp!” Nguyễn Tri Hạ nói nửa chừng, vỗ nhẹ vào miệng mình mấy cái.
Cô dậm chân trên mặt đất vài cái, sau đó nói: “Chuyện gì có thể xảy ra chuyện gì chứ, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
“Được rồi, chuyện gì anh nói hết rồi, yên lặng ngồi ở bên cạnh nghe vậy!” Nguyễn Kiến Định xoa xoa cái đầu đau nhức bất lực nói, tự nhiên buông tay ra, xoay người đẩy người sau cửa: “Nhanh đi thôi, anh đợi em bên ngoài!”
Thời gian đúng là không còn sớm nữa, làm xong sớm, anh ấy sẽ có nhiều thời gian hơn để giải quyết những việc khác.
Thời gian càng ngày càng gần, Nguyễn Kiến Định bận đến mức luôn chân luôn tay, trong khoảng thời gian này còn vắt óc cả đêm vắt kiệt thời gian, không bị ngất đi đã là rất tốt rồi!
Khi Nguyễn Minh Tú bước vào, Nguyễn Kiến Định đang ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm có một chiếc máy tính bảng, cũng không biết đã lấy ra từ đâu. Nguyễn Minh Tú tò mò nhìn chiếc máy tính. Cô có thể nhận ra chữ, nhưng khi gộp lại cùng với nhau, cô không biết hợp đồng đó có nghĩa là gì, nhưng mà chỉ cần đọc vài dòng như vậy mà cô đã đau đầu rồi!
Cô mới liếc mắt qua, dường như sau hai ánh mắt này, toàn thân cô lập tức héo rũ, nghiêng người sang một bên, cảm thấy rất không vui.
Nguyễn Kiến Định bây giờ không có quá nhiều tâm tư để chăm sóc cô ấy, anh cũng không ngẩng đầu lên. Không bao lâu sau, anh đã đeo tai nghe lên để tổ chức một cuộc họp trực tuyến, ngoài làm những chuyện này, anh cũng không sợ ai có ý đồ xấu nghe lén…
Lúc này, thời gian trôi qua thật chậm chạp. Chiếc váy cưới được trang bị đồ trang sức đặc biệt khiến cô ấy trông rất duyên dáng và sang trọng.
“Anh à, Minh Tú đã ra rồi, nhiếp ảnh gia đang gọi điện thoại cho anh!”
Cuộc họp online còn chưa kết thúc, nhìn thấy Nguyễn Kiến Định vẫn còn đang đắm chìm trong đó, Nguyễn Tri Hạ lo lắng, cúi người dùng sức đẩy mạnh Nguyễn Kiến Định lên nhìn mặt mình.
Anh theo trình tự kết thúc cuộc họp, Nguyễn Kiến Định sững người một lúc, đem máy tính bảng đặt vào trong tay Nguyễn Tri Hạ, đứng dậy đi tới chậm rãi tới, tự nhiên năm lấy tay của Nguyễn Minh Tú: “Anh chưa từng nghĩ tới, em mặc váy cưới lại đẹp như thế này!”
Khi những lời này nói ra, không chỉ có vài nhân viên phục vụ có mặt, mà ngay cả Nguyễn Tri Hạ cũng trợn tròn mắt, cô chưa từng biết người anh trai khù khờ không biết linh hoạt trong đầu mình khi nói những lời yêu thương lại ngọt ngào đến vậy!
Nguyễn Tri Hạ chưa kịp hoàn hồn và nhìn kỹ thì hai người đã được đón vào để chụp ảnh, Nguyễn Minh Tú sợ bên trong chán không có ai chơi cùng nên vấn vui vẻ chơi game bên ngoài với chiếc máy tính bảng, nhưng cô chỉ lo lắng cho người nào đó bị bỏ lại ở nhà mà thôi!
Tư Mộ Hàn không nhận ra có gì đó sai sai cho đến hơn chín giờ, bữa sáng cũng không có Nguyễn Tri Hạ xuất hiện. Anh đi lại một vòng, đi hỏi quản gia nhà họ Tư thì mới biết cô ấy đi cùng với anh cả và chị dâu để xem họ chụp ảnh cưới, cũng không biết bao giờ mới về!
Lúc này, lọ giấm vốn đã chua hoàn toàn bị lật úp, đến cả Hướng Minh còn có thể ngửi thấy mùi ghen nồng nặc.
Nhất là đã đến giờ cơm trưa, vẫn không thấy ba người bộn họ trở về, vẻ mặt của Tư Mộ Hàn cảm thấy có chút không đúng!