Chương :
Ước chừng khoảng mười phút sau, bước chân của bà lão kia mới thả chậm lại một chút, từ từ đi năm phút nữa mới dừng lại, cũng chỉ vào một căn phòng phía trước nói: “Cậu Hà ở ngay bên trong, cậu tự vào đi, nửa tiếng sau tôi sẽ đến dẫn cậu đi.”
Đối với một người đã lâu không ra ngoài mà nói, cho nửa tiếng gặp khách đã là khá nhiều, bà lão sau khi nói xong cũng không thèm để ý ông ta nghĩ gì trong đầu, quay người rời đi, trông dáng vẻ bước đi không giống người già chút nào.
Lần đầu tiên Abel gặp Đào Thanh là khi mới chỉ chưa tới mười tuổi, khi đó ông ta theo chân công tước Otto đi đến, trước đó nhà họ Đào vẫn còn rất phát triển, còn cường thịnh hơn gia tộc Otto không biết bao nhiêu, chỉ là không biết phát triển nửa đường rồi gặp được cái gì, xảy ra chuyện gì, chỉ trong vòng một đêm, thanh danh của Đào Thanh tụt dốc không phanh, chưa đến mấy ngày mà công ty đã gặp chuyện, nhà họ Đào rực sáng như mặt trời ban trưa biến thành nhà tan cửa nát, vào lúc đó gia tộc Otto cũng dần bộc lộ tài năng, dần dần lan truyền ra ngoài.
Mặc dù nhà họ Đào thoạt trông suy yếu đi rất nhiều, nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với việc mọi người không thể không phòng bị ông ta, dù chỉ là đi lên đạp một chân vào đó, tiền của để dành nhiều năm như vậy của nhà họ Đào vốn không thể tin nó tiêu tán đi được, rất nhiều người đoán rằng, đêm xảy ra chuyện trước đó chỉ là do nhà họ Đào muốn ẩn mình xuống dưới thôi, cho nên chỉ cần Đào Thanh đồng ý ra tay, Abel tin rằng mình có thể giải quyết được rất nhiều chuyện một cách dễ dàng, thậm chí có thể trực tiếp báo thù luôn cho mình, mà ông ta nghi ngờ những vệ sĩ mất tích trước đó cũng là do người nhà này làm.
Dù sao người thâm sâu như cọp kia ngoại trừ ông già thì cũng chỉ có thể là người nhà họ Đào làm mà thôi.
“Nếu như đã tới thì cần gì đứng ngẩn bên ngoài như thế, vào đi rồi nói.”
Thấy ông ta cứ đứng ngẩn người ngoài cửa, nhìn chăm chằm vậy mãi mà chưa thấy hoàn hồn lại bước vào, Đào Thanh thở dài một hơi, cao giọng nói, ông ta cũng không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy.
“Chào ông Hà.” Nghe thấy ông ta gọi như thế, Abel bỗng nhiên tỉnh táo lại, cất bước đi vào trong, trên mặt thoáng hiện chút căng thẳng, chờ đến khi tới trước mặt người kia mới chắp tay, thoáng lắng lặng nói tiếp: “Dù sao ông cũng đã điều tra ra được mục đích của tôi khi tới đây rồi, gia tộc Otto đứng trên đầu ông nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ông không cảm thấy khó chịu à?”
Muốn để Đào Thanh chịu tham gia vào thì chỉ dựa vào chút chuyện cỏn con kia cũng không thể kéo ông ta vào được, muốn ông ta ra tay, nhất định đó phải là món lợi khổng lồ khiến ông ta rung động, nếu như nói mãi mà ông ta không chịu ra tay, vậy cũng chỉ có thể xem như mình số nhọ.
“Tôi chẳng có hứng thú gì với gia tộc Otto cả, chuyện ai làm chủ gia tộc cũng không có hứng thú, nếu tôi có hứng thú với mấy thứ ngoài thân phù phiếm kia, năm đó cũng sẽ không làm chuyện như vậy.” Mấy năm nay số người tìm đến Hà Đào không ít, nhưng ông ta không gặp mặt bất cứ ai, duy chỉ lần này đồng ý gặp mặt Abel, cũng xem như nể mặt công tước Otto, hơn nữa tâm trạng khá tốt mới miễn cưỡng cho ông ta vào cửa.
“Có tiên mua tiên cũng được, dù ông Hà đây không muốn đối phó với gia tộc Otto, nhưng khó đảm bảo sẽ không có người ngấp nghé đến tiền tài của ông, trước kia gia tộc Otto do cha tôi quản lý, bây giờ đổi thành cháư của tôi, thằng cháu đó không dễ đàm phán như cha, cũng không biết đứa cháu kia của tôi có bằng lòng…”
Thật ra dù lời này nghe thì lập lờ nước đôi, nhưng không ai biết chuyện về sau sẽ phát triển như thế nào, rốt cuộc Nguyễn Kiến Định có gây bất lợi cho nhà họ Đào hay không, không ai có thể đoán được, dù sao sẽ có người lên tiếng định đoạt.
“Đã lâu lắm rồi tôi chưa đi ra ngoài, mấy năm nay cha ông có khỏe không?”
Tuổi của Đào Thanh lớn hơn so với công tước Otto, bây giờ đã hơn tám mươi tuổi, nhưng trông cách hành động và nói chuyện của ông ta trẻ trung hơn công tước Otto nhiều.
Ban đầu không có nhiều thời gian nên Abel không muốn lãng phí vào đề tài này, nhưng cũng không thể không nói, trong vòng nửa tiếng mà muốn thuyết phục Đào Thanh giúp mình đối phó với gia tộc Otto thì tỉ lệ thành công quá thấp…
“Mấy năm nay sức khỏe của cha không tốt lắm, cho nên mới vừa rồi đã truyền lại vị trí gia chủ cho cháu tôi là Nguyễn Kiến Định rồi, hẳn là ông Hà cũng đã từng nghe tới tên của nó chứ nhỉ.” Đối với một người hơn tám mươi tuổi mà nói, chiến tranh hoặc là đàm phán hoặc là cướp đoạt, loại chuyện dữ dội này không còn phù hợp với tuổi của ông ta nữa, muốn để ông ta ra tay thì khá khó khăn.