Cô cầm điện thoại ra, lên mạng lướt facebook một vòng.
Khắp nơi đều mắng cô.
Cho dù đã sắp xếp lại mọi thứ trong đầu nhưng khi đọc được nhiều bình luận chửi mắng cô như vậy thì cô vẫn cảm thấy cổ họng hơi nghèn nghẹn.
“Tri Hạ, dậy ăn sáng thôi.”
Bên ngoài có tiếng của Thẩm Lệ vang lên, giọng của cô ấy hơi dè đặt.
Nguyễn Tri Hạ tắt điện thoại di động, mang giày vào rồi lập tức đi ra ngoài: “Ra rồi đây.”
Cô mở cửa, phát hiện Thẩm Lệ đang đờ đẫn đứng trước cửa.
Nguyễn Tri Hạ cười với cô: “Đi thôi, đi ăn điểm tâm.”
“Ừm.” Thẩm Lệ ngơ ngác đi theo.
Hôm qua, cô thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Nguyễn Tri Hạ thì trong lòng thật sự rất lo nên mới nghĩ hôm nay kiểu gì cũng phải an ủi Nguyễn Tri Hạ một chút.
Kết quả Nguyễn Tri Hạ giống như một người không có chuyện gì, cứ vậy mà đi ra…
Ngồi ở trước bàn ăn: “Tri Hạ…”
Nguyễn Tri Hạ ngắt lời cô, nói: “Lát nữa tớ phải về nhà họ Nguyễn một chuyến.”
“Cậu trở về nhà họ Nguyễn làm gì?” Thẩm Lệ ngừng một lát, đặt đũa xuống nhìn về phía cô.
“Chuyện tờ giấy kết hôn đó nhất định có liên quan với Nguyễn Hương Thảo, chuyện này tớ và Tư Mộ Hàn đều không biết, người nhà họ Nguyễn chắc chắn biết chút gì đó.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong thì uống nốt chút sữa bò cuối cùng trong ly rồi đứng dậy nói: “Cậu có việc thì đi làm đi, tớ tự mình về là được rồi.”
“Nhưng mà…” Thẩm Lệ vẫn là không yên lòng về cô cho lắm.
“Chỉ là một chút chuyện giả dối không tồn tại, đen không thể nào nói thành trắng.” Nguyễn Tri Hạ khẽ mỉm cười: “Sẽ qua thôi.”
Đều sẽ qua thôi, liên quan tới Tư Mộ Hàn, cô vẫn chưa nghĩ thông, nhưng chuyện quan trọng trước mắt vẫn là giải quyết hết tất cả những chuyện hiện tại.
Khi Nguyễn Tri Hạ rời khỏi nhà Thẩm Lệ đã thay quần áo của Thẩm Lệ.
Còn đeo kính đen và khẩu trang.
Khi cô cải trang xong hết thì thấy mặt Thẩm Lệ vẫn còn đăm chiêu, Nguyễn Tri Hạ trấn an cô ấy: “Coi như là hưởng thụ trước thời hạn một vài đãi ngộ sau khi nổi tiếng vậy.”
Đi tới cửa khu dân cư, Nguyễn Tri Hạ liền nhìn thấy Thời Dũng.
“Mợ chủ.” Tóc tai của Thời Dũng hơi rối, hình như tối qua ngủ không được ngon.
Nguyễn Tri Hạ cau mày hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”
“Cậu chủ bảo tôi đợi ở đây, nếu như cô chủ muốn đi đâu thì để tôi đưa đi.” Thời Dũng gật đầu nhè nhẹ, giọng điệu tôn kính hơn bao giờ hết.
Sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ hơi cứng đờ nhất thời không nói gì.
Người đàn ông Tư Mộ Hàn ấy, có lúc thông minh khiến người ta phải sợ.
Thì ra anh biết cô sẽ trở về nhà họ Nguyễn.
“Vậy thì làm phiền anh rồi.”
Tình hình hiện tại đặc biệt nên có Thời Dũng đưa cô trở về sẽ giảm được rất nhiều phiền toái.
Sau khi lên xe, Nguyễn Tri Hạ liền lấy điện thoại di động ra lên facebook.
Mấy hashtag trên Facebook có liên quan tới cô đều đã được gỡ xuống, không còn thấy một chút dấu vết nào.
Thậm chí ngay cả trên các diễn đàn lớn cũng không tìm thấy những bài viết liên quan đến cô..