Lúc đi ra, anh phát hiện trên giường nhiều hơn một cái chăn.
Nguyễn Tri Hạ tự mình bọc trong chăn giường, nhét một cái gối vào chính giữa: “Tối nay không được vượt qua ranh giới này, bên kia là của anh, không được vượt qua!
Nếu không thì chia phòng ngủ đi.”
Cô cũng không muốn mỗi ngày đều phải dùng tay giúp Tư Mộ Hàn một lần, tay toàn là mùi chua.
Người mang thai rất dễ bị mệt, cũng sẽ trở nên đặc biệt làm biếng.
Cô nói xong, liền chờ xem phản ứng của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhìn cái gối làm ranh giới kia, không nói một lời đi tới, chỉ về bên phía Nguyễn Tri Hạ, hỏi: “Bên này là của em?”
“Ừ.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu, cô nói chưa đủ rõ ràng sao?
Tư Mộ Hàn dời cái “ranh giới” qua bên giường, còn mình thì chui vào trong chăn của Nguyễn Tri Hạ: “Vậy anh cũng là của em.”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Chỉ là mới ở trong phòng tắm tẩy rửa một lúc mà thôi, Tư Mộ Hàn bị thứ gì kỳ quái nhập vào người sao? Lại nói ra những lời như vậy?
…
Lúc này đã là mùa đông, thành phố Hà Dương vào mười hai giờ đêm càng lạnh thấu xương.
Tiêu Giai Kỳ quấn quần áo ngồi ở trên ghế ở nhà ga Công Cao, lấy điện thoại ra muốn gọi cho Nguyễn Lập Nguyên, để ông ta dặn tài xế tới đón đón mình.
Chẳng lẽ đêm nay bà phải ngủ ở đầu đường?
Một chiếc xe hơi từ cách đó không xa chạy tới, chậm rãi dừng ở trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt một người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi: “Bác gái?”
Tiêu Giai Kỳ nghe thấy thế, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía người trong xe.
Ánh đèn hơi tối, bà ta nhất thời không nhìn thấy rõ gương mặt của người kia.
Ngay sau đó, cửa xe được mở ra từ bên trong, người bên trong bước xuống xe, đi đến trước mặt của Tiêu Giai Kỳ:
“Bác gái, là cháu, Sơ Hoàng.”
“Sơ Hoàng à?”
Tiêu Giai Kỳ nhìn thoáng qua, bà ta cảm thấy người đàn ông này rất quen.
Cẩn thận quan sát một lượt, bà ta mới phát hiện ra người đàn ông này không phải là người từng có hôn ước với Nguyễn Hương Thảo, Thẩm Sơ Hoàng sao?
Thẩm Sơ Hoàng đã đến nhà họ Nguyễn mấy lần, Tiêu Giai Kỳ có ấn tượng với anh ta, là một chàng trai trẻ anh tuấn, không phải vậy, Nguyễn Hương Thảo sẽ không coi trọng anh ta.
Sau này xảy ra nhiều chuyện như thế, Nguyễn Hương Thảo và Thẩm Sơ Hoàng không còn qua lại nữa, ngược lại coi trọng một diễn viên.
“Bác gái, làm sao đêm hôm khuya khoắt, bác còn ở đây?”
Tiêu Giai Kỳ nghe thấy Thẩm Sơ Hoàng hỏi như thế, sắc mặt bà ta có chút xấu hổ.
Trong lúc nhất thời do dự, đương nhiên bà ta không tiện nói chuyện gì đã xảy ra.
Cho dù bà ta không nói, Thẩm Sơ Hoàng có thể đoán ra được một ít.
“Nhà cháu cách chỗ này không xa, nếu bác gái không ngại, tối nay bác có thể ở lại nhà cháu.” Thẩm Sơ Hoàng nói xong, thấy Tiêu Giai Kỳ lộ vẻ mặt khó xử, quan tâm nói: “Là nhà riêng của cháu.”
Lấy dáng vẻ hiện tại của Tiêu Giai Kỳ đi đến nhà Thẩm Sơ Hoàng, nhất định là không thích hợp.
Vừa nghe thấy là nhà riêng của anh ta, trên mặt Tiêu Giai Kỳ lộ ra ý cười: “Như vậy không thích hợp lắm…”
“Không có gì là không thích hợp.” Thẩm Sơ Hoàng nói xong còn nho nhã lễ độ giúp bà ta mở cửa xe ra.
Tiêu Giai Kỳ cười, bước lên xe..