Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ta đã nghe nói qua về chuyện thời gian trước nhưng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Ở đây không có người ngoài nên anh ta hỏi thẳng.
“Đi về trước đã.” Thấy Tư Mộ Hàn không muốn nói, Phó Đình Tây cũng không tiện hỏi nhiều.
Trước đó, khi Nguyễn Tri Hạ về nhà đã nhìn thấy cảnh thân mật giữa Trần Tuấn Tú và Nguyễn Hương Thảo, hôm nay là ngày vụ án của Nguyễn Hương Thảo được mở phiên toà, Trần Tuấn Tú đến cũng không tính là ngạc nhiên.
Nhưng chỉ nhìn thấy Trần Tuấn Tú cũng không đến mức làm cho Tư Mộ Hàn biến sắc.
Bỗng nhiên, Nguyễn Tri Hạ chợt xuất hiện một ý nghĩ.
Trần Tuấn Tú cũng xem như là một nửa người của nhà họ Tư.
Tư Mộ Hàn có thể đưa Nguyễn Hương Thảo vào, anh ta tất nhiên cũng có cách đưa Nguyễn Hương Thảo ra!
Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới đây, sắc mặt cũng không tốt hơn Tư Mộ Hàn.
Trần Tuấn Tú thật sự quyết tâm đối đầu với Tư Mộ Hàn.
Cô nghĩ mãi mà không ra là vì lý do gì đã khiến Trần Tuấn Tú chẳng phân biệt đúng sai lại đi đối mặt với Tư Mộ Hàn như vậy.
Bầu không khí trong xe có chút ngưng trệ.
Kế hoạch sáng sớm của bọn họ chính là sau khi kết thúc mọi chuyện sẽ tới Kim Hải ăn cơm.
Tư Mộ Hàn không để ý tới anh ta, tự giác thay Tri Hạ kéo ghế, để cho cô ngồi xuống, sau đó chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Cố Tri Dân cảm thấy không có chút sức lực nào, bước tới bên cạnh Phó Đình Tây hỏi: “Làm sao vậy? Mọi chuyện không thuận lợi hả?”
Phó Đình Tây buông tay.
Anh cảm thấy rất thuận lợi, thế nhưng sau khi Tư Mộ Hàn nhìn thấy Trần Tuấn Tú thì sắc mặt có gì đó không đúng.
Một đám người cơm nước xong xuôi đã là tám giờ tối.
Cố Tri Dân và Phó Đình Tây còn phải tới bữa tiệc, Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ về nhà.
……
Về đến nhà, Nguyễn Tri Hạ bước vào phòng khách, đã nhìn thấy Tần Thủy San đang lau dọn.
Tần Thủy San thấy hai người tiến vào, liền lên tiếng chào: “Cậu chủ, mợ chủ.”
Tuy mặt Tần Thủy San sưng nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn nhìn ra cô ta không tình nguyện.
Trán của Tần Thủy San sưng lên xanh tím, trên mặt dán nhiều miếng dán vết thương, Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Cô ổn chứ?”
Tần Thủy San giống như sửng sốt một chút: “Cũng ổn.”
Tư Mộ Hàn trông thấy Tần Thủy San, kéo Nguyễn Tri Hạ cùng đi lên lầu: “Đi lên nghỉ ngơi đi.”
Đến góc cua của cầu thang, Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, đã thấy Tần Thủy San ngồi xổm trên mặt đất lau chùi.
“….” Đầu óc Tần Thủy San bị đánh hỏng rồi sao, nghiêm túc chuẩn bị làm người hầu ư?.