Nguyễn Tri Hạ hơi nâng mí mắt, nháy mắt một cái với Thẩm Lệ, ra hiệu cho cô ấy nhanh đi đi.
Dọc đường đi, Nguyễn Tri Hạ đều nhắm mắt, đến cửa bệnh viện, cô lặng lẽ mở mắt ra nhìn qua, biết đây là bệnh viện ông cụ Tư đang nằm, trong lòng liền âm thầm kêu hỏng rồi.
Lúc Tư Mộ Hàn đến ôm cô, cô liền cảm giác được người ôm cô chính là Tư Mộ Hàn.
Có điều, sau khi kiểm tra nhất định bại lộ.
.
Tiên Hiệp Hay
Cô đương nhiên sẽ không sao, nhưng Thẩm Lệ giúp cô đưa ra chủ ý nhất định sẽ chịu ảnh hưởng…
Thẩm Lệ hiểu được ý của Nguyễn Tri Hạ, gõ xuống đầu mình, làm bộ hoảng sợ nói: “Tôi nhớ ra hôm nay tôi còn có việc gấp chưa làm, boss lớn, tôi đi trước đây…”
Tư Mộ Hàn không thèm liếc mắt nhìn cô ấy một cái, chỉ mang Nguyễn Tri Hạ vội vã đi đến phòng cấp cứu.
Thẩm Lệ liền trực tiếp chạy ra ngoài.
Lúc sắp tới phòng cấp cứu, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên gọi tên anh: “Tư Mộ Hàn.”
Tư Mộ Hàn đột ngột dừng lại, cúi đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, mặt không cảm xúc nói: “Không phải bị ngất sao?”
Nguyễn Tri Hạ … “Hiện tại đã tỉnh rồi.”
“À.”
Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, thả Nguyễn Tri Hạ xuống.
Nguyễn Tri Hạ biết, cô diễn kịch trước mặt Tư Mộ Hàn, đã bị anh phát hiện.
Cũng may Tư Mộ Hàn không có tức giận tới mức trực tiếp ném cô xuống, mà cẩn thận đỡ cô đứng trên mặt đất.
Nguyễn Tri Hạ đứng thẳng người, trực tiếp nói: “Em muốn đi thăm ông nội.”
Tư Mộ Hàn đột nhiên cong môi, nhưng mắt anh không mang ý cười: “Nguyễn Tri Hạ, có phải em nghĩ mình rất thông minh?”
“Không đâu, anh mới thông minh.” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu.
Dường như Tư Mộ Hàn bị câu trả lời của cô chọc cho tức giận, giọng nói cũng cao hơn nhiều: “Vậy thì quay về.”
“Quay về làm gì? Quay về tiếp tục đoán xem người thông minh như anh đang nghĩ gì trong đầu sao?” Thái độ của Nguyễn Tri Hạ hết sức kiên quyết.
Hai người đồng thời im lặng.
Sau chuyện của ông cụ Tư, Tư Mộ Hàn vẫn luôn trông trừng ở trong bệnh viện.
Mấy ngày nay, Tư Mộ Hàn không được ăn ngon ngủ yên.
Anh xem ra có chút tiều tụy, nhưng đôi mắt vẫn sắc bén, không hề có vẻ mệt mỏi.
Tư Mộ Hàn chính là người đàn ông như vậy, giống như không gì có thể đánh bại anh, mạnh mẽ đến gần như không gì không làm được.
Mỗi lần Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình đã đủ hiểu anh rồi, anh lại làm ra vài chuyện mà cô không thể hiểu nổi.
Tư Mộ Hàn quá cố chấp, nếu anh không muốn để ai biết suy nghĩ của mình, người khác nhất định không thể nào biết đươc.
Hai người giằng co tới một phút, Tư Mộ Hàn đành phải thỏa hiệp: “Đi theo anh.”
Tư Mộ Hàn nói xong liền đi trước dẫn đường.
Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt theo đuôi đi theo sau anh, nhìn chằm chằm bóng lưng anh, đi đường có chút mất tập trung.
Đột nhiên, Tư Mộ Hàn đi phía trước cô đột nhiên dừng lại.
Nguyễn Tri Hạ không hiểu vì sao, cũng dừng lại theo.
Lúc này, Tư Mộ Hàn nói bóng gió một câu: “Tập trung đi.”
Nguyễn Tri Hạ hoảng sợ, nghi ngờ anh có mắt ở sau gáy..