“Làm phiền cô quan tâm, cháu rất khỏe.”
Nguyễn Tri Hạ có chút phản cảm đối với Tư Liên.
Rõ ràng trong lòng Tư Liên chán ghét cô, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ dịu dạng với cô.
Tư Liên hỏi: “Cháu đến thăm ông nội sao?”
Nguyễn Tri Hạ không che giấu gì, thẳng thắn nói: “Vâng.”
Ánh mắt Tư Liên liền lóe lên, làm như có ý tốt nhắc nhở: “Khoảng thời gian này, cháu tốt nhất vẫn nên tránh hiềm nghi.”
“Tại sao phải tránh hiềm nghi? Cháu là cháu dâu đến thăm ông nội thì có vấn đề gì sao?” Nguyễn Tri Hạ sắc mặt kiềm chế, cả người xem có chút lạnh lẽo: “Hẳn là người đẩy ông nội xuống lầu mới là người nên chột dạ chứ?”
Tư Liên không ngờ tới cô sẽ bình tĩnh như vậy, sững sờ một hồi mới nói: “Nhắc tới cũng đúng.”
Tư Mộ Hàn đột nhiên lên tiếng: “Cô, cô có vào thăm ông nội không?”
Giọng điệu của Tư Mộ Hàn không tốt lắm, nghe ra có chút không nhịn được rồi, Tư Liên cũng không nhiều lời, trực tiếp đẩy cửa tiến vào phòng bệnh.
Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm cửa phòng một hồi, mãi đến khi Tư Mộ Hàn gọi cô, cô mới lấy lại tinh thần.
“Nguyễn Tri Hạ.”
“Hả?”
“Còn chưa về được, em có muốn ở lại ăn trưa?”
“A? Không phải, em cảm thấy….” Nguyễn Tri Hạ dừng một chút, nghĩ đến một đêm trước khi ông cụ Tư xảy ra chuyện, lúc tất cả mọi người đều ở phòng khách, Tư Liên và Tư Đình Phong hai người lén lút đi tới gian phòng kia.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới đây, kéo Tư Mộ Hàn đi về phía thang máy.
Không ngờ ở cửa thang máy lại gặp nhóm người Trần Tuấn Tú, theo sau anh ta là Tư Gia Thành và Tư Ân Nhã.
Có lẽ đều là từ trong nhà đến đây thăm ông cụ Tư.
Tư Gia Thành vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ liền vui vẻ lên tiếng gọi cô: “Chị Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu: “Tiểu Thành.”
Sau đó, Tư Gia Thành nói với Trần Tuấn Tú: “Anh, anh đi trước đi.”
Trần Tuấn Tú còn chưa nói gì, Tư Ân Nhã lại ở một bên quái gở mà nói: “Chị còn dám tới bệnh viện, chị thật sự là không có chút hổ thẹn nào sao?”
Tư Gia Thành quay đầu trừng Tư Ân Nhã một chút: “Chị nói gì vậy? Kì quái như vậy có phiền hay không? Bây giờ còn chưa có chứng cứ chị Tri Hạ đẩy ông ngoại, phía bên cảnh sát cũng chưa tra ra được chứng cứ gì, chị Tri Hạ không làm gì cả, sao chị ấy phải hổ thẹn?”
“Tiểu Thành, cậu…”
Tư Ân Nhã bị Tư Gia Thần nói như vậy, không giữ được thể hiện liền muốn cãi lại, lại bị Trần Tuấn Tú cắt ngang: “Ân Nhã, chúng ta đi trước đi.”
Tư Ân Nhã rõ ràng rất không cam lòng: “Anh cả.”
Thế nhưng thái độ của Trần Tuấn Tú rất kiên quyết, cô ta cũng không tiện nói thêm điều gì.
Có điều, trước khi đi, Tư Ân Nhã vẫn quái gở nói: “Anh ba, anh cứ che chở cho người phụ nữ này đi, chị hai đang trên máy bay bay về nước, chờ chị ấy về, xem anh ăn nói ra sao với chị ấy.
Hừ.”
Chị hai?
Nguyễn Tri Hạ không rõ nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Một bên Tư Gia Thành rất tinh mắt nhìn thấy, tiến đến bên tai Nguyễn Tri Hạ nói: “Chính là chị gái sinh đôi của anh họ.”
Chị gái sinh đôi của Tư Mộ Hàn?.