Thẩm Lệ thấy cô vừa nói vừa đứng dậy, cũng đứng dậy theo: “Được, được, được.
Tớ về bây giờ, nếu như có chuyện gì, cậu phải gọi điện cho tớ ngay…, nếu tớ không nghe máy, cậu có thể gọi cho Cố Tri Dân, anh ta rất rảnh rỗi, cứ sai bảo anh ta.”
“Được, tôi biết rồi.”
Mặc dù ngoài mặt thì Nguyễn Tri Hạ nói như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn hiểu rõ, cho dù thật sự có chuyện, cô cũng sẽ không đi làm phiền Thẩm Lệ cùng Cố Tri Dân.
Đúng như Thẩm Lệ nói, Tư Cẩm Vân đã nhanh chóng tìm đến cửa.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tri Hạ đang ăn sáng thì nghe bên ngoài có tiếng động.
Cô chưa kịp đứng dậy đi ra ngoài thì đã nghe thấy một tràng tiếng giày cao gót đang vang lên càng ngày càng gần.
Không lâu sau liền có một người phụ nữ xuất hiện ngay cửa phòng ăn.
Người phụ nữ đó mặc một bộ đồ vest, vừa nhìn đã thấy toát ra vẻ chuyên nghiệp, khuôn mặt trông có vẻ giống Tư Mộ Hàn, ngay cả thần thái cũng thanh cao lạnh lùng như Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ thầm đoán rằng có thể người phụ nữ này chính là Tư Cẩm Vân.
Người phụ nữ đi thẳng tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt sắc đánh giácô.
Nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ khoảng mấy giây, chị ta mới mở miệng: “Cô chính là Nguyễn Tri Hạ?”
Chị ta không chỉ có thần thái giống Tư Mộ Hàn mà còn giống cả sự kiêu ngạo cùng khí chất cao quý chỉ có ở những người được sinh ra và lớn lên trong nhà giàu mới có, vừa lên tiếng đã tỏ rõ thần thái của mình.
Bị khí thế của Tư Mộ Hàn đàn áp suốt một thời gian dài nên dĩ nhiên là Nguyễn Tri Hạ không hề hoảng sợ khi đứng trước mặt chị ta.
Nguyễn Tri Hạ quay lại nhìn, ung dung cất giọng: “Tôi là Nguyễn Tri Hạ.”
Trong mắt người phụ nữ thoáng qua vẻ kinh ngạc rồi biến mất rất nhanh.
“Cô hẳn đã biết tôi là ai.” Người phụ nữ vẫn bình tĩnh nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Tôi là chị gái của Tư Mộ Hàn, Tư Cẩm Vân.”
Nguyễn Tri Hạ lúc này mới đứng dậy: “Chào chị.”
Ngay sau đó liền thể hiện khí chất của chủ nhà bằng cách phân phó người giúp việc: “Còn không mang trà lên?”
“Không cần.” Tư Cẩm Vân trực tiếp giơ tay ngăn người giúp việc lại, khoanh tay trước ngực nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Cô biết mục đích của tôi khi đến đây chứ? Trước khi quay về tôi đã nghe nói cô chính là người đẩy ông nội xuống cầu thang.”
Nguyễn Tri Hạ trực tiếp phản bác: “Tôi không đẩy ông nội, hơn nữa hiện tại chuyện này vẫn đang được điều tra.”
“OK.” Tư Cẩm Vân tựa như mất kiên nhẫn không muốn nghe Nguyễn Tri Hạ giải thích liền lập tức ngắt lời cô: “Tôi chỉ muốn đến xem xem, người đã khiến cho em trai tôi bị người ta bàn tán, lại quậy cho nhà họ Tư chúng tôi rối tung hết cả lên là loại phụ nữ nào thôi, bây giờ tôi phải đến bệnh viện, không có thời gian nói nhiều.”
Nghe giọng nói chuyện của Tư Cẩm Vân, có thể thấy được cô là một người hết sức mạnh mẽ.
Không hổ là chị em sinh đôi của Tư Mộ Hàn, quả thật là giống nhau như đúc.
Tư Cẩm Vân nói xong liền đi, Nguyễn Tri Hạ cũng đi theo tiễn cô ta.
Đến phòng khách, cô đã nhìn thấy một người trông giống trợ lý lên tiếng: “Tổng giám đốc Tư.”
Bên cạnh người trợ lý còn có một cái va li hành lý.
Xem ra Tư Cẩm Vân vừa trở về còn chưa kịp cất hành lý đã trực tiếp đến tìm Nguyễn Tri Hạ rồi.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng xe phanh gấp.
Hai người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa thì thấy Tư Mộ Hàn xuất hiện.
Tư Cẩm Vân đi lên phía trước, ôm Tư Mộ Hàn một cái: “Đã lâu không gặp, em trai ngoan của chị.”
Tư Mộ Hàn nhận cái ôm này của Tư Cẩm Vân.
Còn Tư Cẩm Vân chỉ khẽ ôm anh một chút rồi buông ra..