Mãi đến gần sáng, mới dần dần yên tĩnh lại.
Một buổi tối ngủ không ngon, buổi sáng Nguyễn Tri Hạ không có tinh thần gì, mệt mỏi nướng cho mình hai cái bánh mì, chuẩn bị luộc một quả trứng gà, coi như tạm thời ăn bữa sáng.
Ngay lúc cô chờ trứng gà chín, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại nhìn về phía cửa, khẽ cau mày, đi tới cạnh cửa.
Ở trong khe cửa liếc nhìn, phát hiện là một cô gái, Nguyễn Tri Hạ liền mở cửa.
Cô gái đó trước tiên chào cô: “Hey.”
“Chào cô, có chuyện gì sao?”.
Nguyễn Tri Hạ mở hé cửa, không định cho cô gái bước vào nhà.
Cô gái mặc một áo khoác có mũ màu hồng nhạt, dưới thân là quần ngắn tới mức cả mông cũng sắp không che được, thoạt nhìn cũng không lớn tuổi.
Lúc Nguyễn Tri Hạ quan sát cô gái, cô gái cũng đánh giá cô.
Ánh mắt cô gái dừng lại trên bụng Nguyễn Tri Hạ, sau đó lần nữa chuyển lên mặt cô, nói với cô bằng tiếng Anh: “Có thể nhờ phòng vệ sinh nhà cô một chút không? Trong nhà bạn tôi quá nhiều người, muốn đi vệ sinh còn phải xếp hàng, tôi rất gấp.”
Nguyễn Tri Hạ do dự hai giây, nói: “Xin lỗi, chồng tôi đang trong phòng vệ sinh, anh ấy có tật táo bón, nếu như cô không ngại chờ thêm hai tiếng…”
“Trời ơi…” Cô gái làm vẻ mặt kinh ngạc khoa trương.
“Tôi thật sự thông cảm cho cô.”
Sau đó, cô gái liền xoay người rời đi.
Nguyễn Tri Hạ cũng liền đóng cửa lại.
Chỉ là, sau khi cô đóng cửa, cũng không có đi thẳng về nhà bếp, mà nhìn ra ngoài qua khe cửa.
Qua khe cửa, cô thấy cô gái kia đi ra ngoài, rồi chạm mặt một chàng trai.
Cũng không biết cô gái kia nói gì với chàng trai, chàng trai liền nhìn về phía nhà Nguyễn Tri Hạ.
Tuy Nguyễn Tri Hạ biết bọn họ không nhìn thấy cô, nhưng vẫn còn có chút sợ.
Đám thiếu niên này tuyệt đối không phải người hiền lành.
Cô gái vừa rồi tuyệt đối không phải đến nhờ phòng vệ sinh, rất có khả năng là tới thăm dò có phải cô sống một mình hay không.
Thiếu niên mười mấy tuổi thích tìm kích thích, chuyện gì cũng có thể làm được.
Nguyễn Tri Hạ luôn không lấy ác ý đi phỏng đoán người khác, nhưng hành vi của đám thiếu niên này đích thực khả nghi.
Trở lại nhà bếp, Nguyễn Tri Hạ không còn tâm trạng ăn sáng nữa.
Hay là trước tiên cứ chuyển ra ngoài mấy ngày?
Nguyễn Tri Hạ càng nghĩ càng cảm thấy bất an.
Đám người sát vách đêm qua quậy cả đêm, lúc này vẫn còn buồn ngủ, nếu bây giờ cô ra ngoài, hẳn là sẽ không gặp lại bọn họ.
Nghĩ vậy, Nguyễn Tri Hạ liền thu dọn một bộ quần áo, đeo túi xách ra cửa.
Cô không trêu chọc nổi cũng chỉ có thể tránh.
Nguyễn Tri Hạ khóa cửa kĩ, nhìn bốn phía xung quanh một cái, xác định không có người, lúc này mới yên tâm đi về phía trước.
Chỉ là, lúc cô ra đến sân, mới phát hiện một người đứng ở vách tường.
Là một người địa phương tóc vàng mắt xanh, mặc áo ngoài màu đỏ, khuôn mặt có vẻ non nớt nhưng vóc dáng rất cao, có thể thấy đang ở thời kì dậy thì, vì vậy cả nhìn thoạt nhìn gầy gò đến mức không thích hợp.
Một tay cậu ta chống tường rào, câu môi cười có chút gian xảo: “Này, người đẹp.”
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng lui về phía sau hai bước, hơi gật đầu biểu thị chào hỏi, xoay người liền muốn đi về hướng khác.
Thấy Nguyễn Tri Hạ phải đi, chàng trai liền chạy tới..