Cuối cùng vào lúc này, cô nghe giọng bác sĩ mang theo ý cười: “Em bé rất khoẻ mạnh, là một bé gái, chúc mừng.”
Tiếp đó là tiếng trẻ con khóc vang khắp phòng phẫu thuật.
Bác sĩ ôm bé đến trước mặt cô: “Nhìn em bé một chút nào.
Nguyễn Tri Hạ híp mắt nhìn đứa bé ở trước mặt.
Ai cũng nói bé cưng vừa mới ra đời sẽ dúm dó không đẹp, nhưng con gái cô trông không xấu tí nào cả.
Bác sĩ ở bên cạnh không kìm được nói: “Là một bé cưng xinh đẹp hiếm có.”
Nguyễn Tri Hạ mím môi cười, yếu ớt nhắm mắt lại.
Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen.one
Khi thức dậy lần nữa đã là buổi tối.
Trong phòng sáng sủa.
Nguyễn Tri Hạ mê man hồi lâu ý thức mới trở về hoàn toàn.
Tư Gia Thành luôn trông chừng ở bên cạnh thấy cô đã tỉnh dậy, vội bước qua: “Chị Tri Hạ, chị tỉnh rồi à.”
Nguyễn Tri Hạ không lên tiếng chỉ nhìn vào cậu.
Tư Gia Thành nhíu mày: “Anh họ mãi không bắt máy.”
Ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ trở nên thâm trầm.
“Mợ chủ có cần uống nước không?” Người giúp việc nữ ở bên cạnh bước đến.
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, uống miếng nước nhìn quanh phòng bệnh phát hiện không thấy đứa bé, xoay đầu lại hỏi người giúp việc: “Đứa bé đâu?”
Người giúp việc nói: “Vừa nãy đứa bé bật khóc sợ làm ồn đến cô nên bế bé ra ngoài rồi.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy hơi nhíu mày: “Bảo họ bế bé về.”
“Vâng.”
Người giúp việc ra ngoài không bao lâu đã bế đứa bé về.
Nguyễn Tri Hạ dựa vào đầu giường nhận lấy đứa bé.
Bé cưng đã ngủ say, khuôn mặt như lòng bàn tay, ngũ quan nhăn lại, trông có vẻ… Không giống với cô đã nhìn trước đây.
Nguyễn Tri Hạ nhìn kĩ khuôn mặt của bé cưng, càng nhìn càng thấy đứa bé này không giống bất kỳ ai trong cô và Tư Mộ Hàn cả.
Hồi lâu, Nguyễn Tri Hạ để đứa bé xuống, khuôn mặt trắng bệch nói: “Đây không phải con tôi.”
“Chị Tri Hạ, chị đang nói gì vậy?” Tư Gia Thanh bước qua nhìn vào bé cưng, chẳng phải trẻ con đều như vậy hay sao?
Lúc này, bên ngoài vang đến tiếng tranh cãi: “Các người mang con của tôi đi đâu rồi, tôi phải kiện các người, tôi sẽ không buông tha các người…”
Nguyễn Tri Hạ lên tiếng dặn dò người giúp việc: “Ra xem thử đang xảy ra chuyện gì?”
Vừa mở cửa ra, giọng nói của người phụ nữ kia liền vang vào.
Đại ý là nói con cô ta đã biến mất.
Nguyễn Tri Hạ nhìn vào bé cưng đang nằm trên giường, phát hiện trên áo bé cưng có đeo một bảng tên, phía trên có để tên của bé cưng.
“Tiểu Thành bảo người phụ nữ đó vào đây.” Nguyễn Tri Hạ đưa tay sờ vào bảng tên của bé cưng.
Tư Gia Thành thấy Nguyễn Tri Hạ thất thường như vậy có chút không yên tâm nhưng vẫn nói: “Ừm.”
Người phụ nữ đó rất nhanh đã bước vào.
Nguyễn Tri Hạ hỏi cô ta: “Con cô tên gì?”
Người phụ nữ nói tên giống y hệt như bảng tên, giọng nói Nguyễn Tri Hạ có chút run rẩy: “Cô xem đây có phải con cô không…”.