Chưong :
Tư Mộ Hàn dừng xe bên lề đường, lên tiếng hỏi cô: “Sao vậy? Sắc mặt khó coi đến vậy.”
“Anh nói cho em biết, có phải Trần Tuấn Tú mang con đi không?” Nguyễn Tri Hạ chợt quay đầu qua đưa tay túm lấy góc áo anh, dùng sức đến như nắm lấy cọng rơm cứu sống cuối cùng.
Tư Mộ Hàn trông có vẻ trì trệ, hóa ra cô đã nghe được cuộc trò chuyện giữa anh và Thời Dũng.
Anh nắm chặt tay Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu chắc chắn nói: “Không phải Trần Tuấn Tú.”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu nói: “Anh đừng gạt em nữa, em muốn nghe sự thật, bây giờ còn có gì em không thể chịu đựng nữa chứ?”
Ban đầu cô tưởng là Tư Mộ Hàn đã mang con đi.
Sau khi trở về thành phố Hà Dương, cô phát hiện sự việc không đơn giản như thế, nghe anh đề cập đến Trần Tuấn Tú.
Bây giờ cô đã đưa ra ý nghĩ tồi tệ nhất, cô không thể chịu đựng anh gạt cô thêm một lần nữa.
“Không có gạt em.” Tư Mộ Hàn nghiêm túc giải thích với cô: “Thời Dũng chỉ điều tra được số tiền được phân bổ đến nước ngoài thuộc tài khoản của Trần Tuấn Tú, nhưng cũng không thể chứng tỏ rằng chuyện này là do anh ta làm, anh ta không có khả năng này.”
Có thể thần không biết quỷ không hay đánh tráo con anh trong phòng mổ, tuyệt đối không phải là điều Trần Tuấn Tú có thể làm được.
Nguyễn Tri Hạ gật đầu.
Cô tin lời Tư Mộ Hàn nói.
Hơn nữa dù bản lĩnh Trần Tuấn Tú lớn đến mấy cũng không thể đấu lại Tư Mộ Hàn.
Cô hoàn toàn tin tưởng điều này.
“Vậy là ai?” Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Vậy rốt cuộc là ai đã đánh tráo con đi?”
Vấn đề này, Tư Mộ Hàn không trả lời được.
Đã một tháng rồi, một chút manh mối cũng không có.
Nhưng lại điều tra được Trần Tuấn Tú.
Mà Trần Tuấn Tú cũng được xem là một nửa người nhà họ Tư.
Manh mối chỉ vào Trần Tuấn Tú cũng có nghĩa là chỉ vào nhà họ Tư.
Nửa năm nay, anh vì muốn điều tra rõ ràng triệt để về chuyện của mẹ anh năm xưa nên hành động hơi nhiều.
Anh vừa điều tra cũng có người cản trở anh trong âm thầm.
Nếu chuyện lần này cũng là do nhà họ Tư gây ra, vậy chắc chắn có liên quan đến chuyện của mẹ anh năm xưa.
Họ đang cảnh cáo anh hay là muốn uy hiếp anh, bây giờ vẫn chưa sáng tỏ.
Nguyễn Tri Hạ không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã có chung suy nghĩ với anh.
Nguyễn Tri Hạ nhìn vẻ trầm lặng của Tư Mộ Hàn, hồi lâu mới nói: “Liên quan đến nhà họ Tư?”
Chuyện của mẹ Tư Mộ Hàn năm xưa liên quan đến người nhà họ Tư, nửa năm trước vụ ông cụ ngã xuống cầu thang liên quan đến nhà họ Tư, cô bị vu cáo hãm hại là người đẩy ông cụ Tư xuống cầu thang cũng liên quan đến nhà họ Tư.
Nguyễn Tri Hạ không dám tin hỏi: “Họ rốt cuộc muốn làm gì?”
“Bất kể họ muốn làm gì, anh cũng sẽ không để họ đạt được, anh sẽ tìm con của chúng ta về.” Tư Mộ Hàn nhìn cô, trông rất kiên quyết.
Nguyễn Tri Hạ buông góc áo anh ra: “Đó không phải chuyện của một mình anh, đó cũng là con của em.”
Hai người trở về căn hộ nhưng Nguyễn Tri Hạ không có tâm trạng nấu cơm nữa, cuối cùng hai người bảo người bên Kim Hải mang thức ăn đến.
Nhưng không ăn được bao nhiêu..