Thời Dũng nhìn thấy quá trình Nguyễn Tri Hạ cùng Tư Mộ Hàn đến với nhau, thấy ba người một nhà sắp đoàn tụ nhưng lại xảy ra chuyện như vậy.
Phạm vi vụ nổ chỉ ở khu vực này, tiếp tục đi tìm nhất định có thể tìm thấy Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng nếu hiện tại Tư Cẩm Vân không tìm Nguyễn Tri Hạ, thì hy vọng nhỏ nhoi để Nguyễn Tri Hạ còn sống cũng chẳng còn.
Thời Dũng cũng là một người đàn ông có vợ con, bình thường cứng nhắc nghiêm túc nhưng những lúc như thế này, hai mắt không thể không đỏ: “Cô Tư, cô làm như vậy, cậu chủ sẽ hận cô! Sẽ càng làm cho mối quan hệ giữa hai chị em thêm xa cách.”
Sắc mặt của Tư Cẩm Vân trắng bệch: “Chuyện của chúng tôi không phiền cậu xen vào!”
Chính vì sự tồn tại của người phụ nữ Nguyễn Tri Hạ đó mà mới quan hệ giữa cô ta và Tư Mộ Hàn mới ngày càng căng thẳng.
Người phụ nữ Nguyễn Tri Hạ đó không còn nữa mới tốt!
Thời Dũng cuối cùng cũng bị người của Tư Cẩm Vân khống chế đưa lên tàu.
Ở trên tàu anh tìm được một cơ hội, chớp được thời cơ gọi điện thoại cho Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân cũng biết chuyện xảy ra trên hòn đảo nhỏ, mọi người đều đã đi nước ngoài rồi.
Đám người của Tư Cẩm Vân vừa lên bờ liền gặp Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân lập tức đi đến trước mặt Tư Cẩm Vân hỏi cô ta: “Mộ Hàn thế nào rồi?”
“Liên quan gì đến anh? Em trai của tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt.” Tư Cẩm Vân vẫn còn để bụng chuyện lần trước tại Kim Hải nên vẫn khó chịu với Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân nheo mắt, vẻ mặt lạnh lùng: “Tốt nhất là cô nên cầu nguyện Mộ Hàn sẽ quên trên đời này còn một người tên là Nguyễn Tri Hạ, bằng không ngày cậu ấy tỉnh lại chính là ngày tận thế của cô.”
Sắc mặt của Tư Cẩm Vân hơi cứng đơ, cô ta biết Tư Mộ Hàn thực sự quan tâm đến Nguyễn Tri Hạ, nhưng cô vốn không hề cảm thấy Tư Mộ Hàn có thể thật sự ngó lơ tình cảm chị em giữa hai người.
“Tôi là chị gái của Mộ Hàn, tình thân là thứ không thể thay thế được.” Tư Cẩm Vân khẽ hếch cằm, tỏ vẻ kiêu căng.
Cố Tri Dân không muốn nói lời vô ích với cô ta nữa: “Giao Thời Dũng ra đây.”
Tuy rằng Tư Cẩm Vân căm thù Cố Tri Dân sâu sắc, nhưng thành phố Hà Dương lớn như vậy, rồi sẽ có lúc chạm mặt nhau, làm căng quá cũng khó xem.
Vì thế, cô ta kêu người thả Thời Dũng.
Tư Cẩm Vân thả Thời Dũng xong liền dẫn người đưa theo Tư Mộ Hàn đến bệnh viện địa phương để chữa trị.
Thời Dũng đã không chợp mắt suốt hai ngày nay, thoạt trông thì vô cùng chật vật: “Tổng giám đốc Cố.”
Sắc mặt của Cố Tri Dân nặng nề hỏi anh ta: “Khi đó có chuyện gì?”
“Nói ra thì dài lắm, hiện tại tôi đang lo lắng cho mợ chủ, cậu chủ bị cô Tư đưa đi rồi nên nhất định sẽ chữa trị cho cậu ấy thật tốt nhưng còn mợ chủ thì có thể sẽ gặp lành ít dữ nhiều.
Nghe Thời Dũng nói xong, chân mày của Cố Tri Dân lại càng nhíu chặt hơn: “Lên tàu trước đã.”
Bọn họ lên tàu xong thì Cố Tri Dân như nhớ ra điều gi đó liền hỏi: “Bé Tri Hạ đâu?”
“Bị cô Tư đưa đi rồi, dù sao thì cô ta cũng là chị gái của cậu chủ…” Về điều này, ngay cả Cố Tri Dân cũng không có biện pháp.
Tư Hạ bị Tư Cẩm Vân đưa đi là chuyện hiển nhiên.
Cố Tri Dân hít sâu một hơi: “Được rồi.”
Mặc kệ là thế nào đi nữa, chỉ cần người không sao là được.
Tàu của nhóm Cố Tri Dân vừa mới bắt đầu đi, liền thấy có hai chiếc tàu chạy từ phía đối diện tới.
Cố Tri Dân hỏi Thời Dũng: “Tàu gì vậy?”
Thời Dũng nhìn ký hiệu, nói: “Đó là tàu của đội tìm kiếm cứu nạn, vừa rồi cũng cùng quay về.”.