Mặt Nguyễn Tri Hạ tràn đầy cảm kích: “Nếu đã như vậy, cảm ơn sự yêu mến của bố dành cho con.
”
“Hương Thảo, con đưa Chi Chi đên bộ phận thị trường đi.
” Hạ Lập Nguyên nói xong liền cúi đầu xem giấy tờ.
Nguyễn Hương Thảo nghĩ đến những vất vả mà Nguyễn Tri Hạ sắp phải chịu, nhịn không được đắc ý, lại giả vả bình tĩnh nói: “Đi theo tôi.
”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ khó hiểu, trước kia cô ở nhà họ Nguyễn rốt cuộc nhẫn nhịn chịu đựng như thế nào mà đến giờ họ vẫn cảm thấy, họ vẫn nghĩ họ muốn thao túng cô thế nào cũng được?
Để cô đến bộ phận thị trường làm nhân viên điều tra nghiên cứu thị trường thấp bé nhất? Cô chỉ là cảm ơn sự “yêu mến” mà Hạ Lập Nguyên dành cho cô, cô có nói nhất định sẽ làm tốt sao?
Đến bộ phận thị trường, Nguyễn Hương Thảo trực tiếp đưa Nguyễn Tri Hạ đến phòng giám đốc.
Giám đốc bộ phận thị trường là một người đàn ông trung niên hói đầu, nhìn thấy Nguyễn Hương Thảo liền cười đến nhắm tịt hai mắt, trông rất ngán ngẩm.
“Cô hai, cô đến đây có việc gì sao?”
Nguyễn Hương Thảo khoanh hai tay, dùng cằm hất về phía Nguyễn Tri Hạ: “Đây là nhân viên điều tra nghiên cứu thị trường mới đến của bộ phận thị trường, ông dẫn dắt cô ta, chăm sóc cho tốt.
”
Miệng nói là chăm sóc, nhưng biểu tình Nguyễn Hương Thảo nhìn Nguyễn Tri Hạ cực kì xa cách.
Giám đốc bộ phận thị trường cảm thấy đã nắm được điểm mấu chốt: “Tôi sẽ ‘chăm sóc’ cô ấy thật tốt.
”
“Ông làm việc, tôi rất yên tâm.
” Nguyễn Hương Thảo nói xong, lườm Nguyễn Tri Hạ một cái, quay người rời đi.
Lời Nguyễn Hương Thảom khiến giám đốc càng chắc chắn, Nguyễn Hương Thảo nói “chăm sóc” chính là loại chăm sóc mà ông ta hiểu.
“Cô hai đi thong thả!” Giám đốc cười híp mắt tiễn Nguyễn Hương Thảo đi, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Tên gọi là gì?”
“Nguyễn Tri Hạ.
”
Giám đốc quay về ngồi ở bàn làm việc trong phòng mình, giờ mới bắt đầu đánh giá Nguyễn Tri Hạ.
Vừa nhìn, suýt nữa tròng mắt ông ta cũng rơi trên người cô rồi, ánh mắt không ngừng di chuyển trên người cô: “Cô họ Nguyễn? Cô và gia đình chủ tịch có quan hệ gì?”
Nguyễn Tri Hạ bị ông ta nhìn tới buồn nôn, lạnh lùng nói: “Có chút quan hệ.
”
Tên giám đốc vừa nhìn đã biết là một bao cỏ chỉ biết vuốt mông ngựa, cũng khó trách bao năm nay Hạ Thị không phát triển được.
Có chút quan hệ, cũng có nghĩa quan hệ không quá thân thiết.
Giám đốc tự thấy đã làm rõ tình hình rồi, mặt cười đến hèn hạ: “Ừ, thế thì dễ làm rồi, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu.
”
Ông cố ý nhấn mạnh chữ “làm”, Nguyễn Tri Hạ thấy thật phản cảm.
Nhưng cô cũng không nói nhiều, liền bị đưa đếm ô bàn nhỏ dùng để làm việc.
Sau khi giới thiệu đơn giản, Nguyễn Tri Hạ vừa ngồi xuống, liền cảm thấy đồng nghiệp xung quanh đang nhìn mình.
Đồng nghiệp mới xinh đẹp như vậy, lại được cô hai đưa tới, tất nhiên họ rất hiếu kì.
Nguyễn Tri Hạ không để ý những thứ này, cô cũng không dễ đối phó như vậy, ngồi xuống liền chụp tấm ảnh gửi cho Thẩm Lệ.
Nguyễn Tri Hạ: Mình bắt đầu làm việc ở Hạ Thị rồi.
Thẩm Lệ: Làm chức gì? Phó tổng à?
Nguyễn Tri Hạ: Nhân viên điều tra khảo sát thị trường.
Thẩm Lệ: [biểu cảm ngạc nhiên.
jpg], không bằng cậu đến làm trợ lí cho mình đi, mình sẽ trả cho cậu tỷ/ năm.
Phốc ——
Nguyễn Tri Hạ suýt cười thành tiếng, trần đời có ai tuyển thư kí như Thẩm Lệ vậy.
Có đồng nghiệp đến gọi cô: “Nguyễn Tri Hạ, giám đốc bảo cô đến phòng làm việc của ông, ông có việc muốn nói vơi cô.
”