Mấy ngày nay không dễ gì chuyện mới lắng xuống, Hạ Lập Nguyên không ngờ được rằng Hạ Hương Thảo lại đến Club Đỏ chơi bời!
Còn Nguyễn Tri Hạ thì thành công trong việc dời sự chú ý của Hạ Lập Nguyên, mặc dù ông ta cũng muốn gây áp lực cho Nguyễn Tri Hạ nhưng với ông ta thì chuyện của Hạ Hương Thảo quan trọng hơn.
Hạ Lập Nguyên lạnh lùng nói: “Các người ra ngòai đi”
Nguyễn Tri Hạ bước ra trước, Tôn Chính Hoa mặc dù không can tâm nhưng cũng biết chủ tịch muốn xử lí việc gia đình nên chỉ đành nghe theo mà ra ngoài.
Ông ta vừa đi ra thì nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ khoanh tay đứng ngoài cửa chưa đi.
Nguyễn Tri Hạ nhếch môi, ý cười không chạm đáy mắt, khuôn mặt trắng trẻo lộ vẻ lạnh lùng: “Gíam đốc Tôn, chủ tịch nói tôi chút giận lên đầu ông, những lời này do anh nói ra sao?”
Tôn Chính Hoa nhìn dáng vẻ lạnh lùng quyến rũ của Nguyễn Tri Hạ thì thấy như có chiếc móc câu, câu lòng ông ta làm ông ta ngứa ngáy.
Ông ta không cao, đứng trước Nguyễn Tri Hạ cũng chẳng nhỉnh hơn, chỉ có thể hất cằm để thêm sức mạnh: “Đợi chủ tịch xử lí xong việc gia đình, cô chờ đấy, cô bây giờ cầu xin tôi, tôi có thể xin chủ tịch giúp cô một đường lui.
Nguyễn Tri Hạ cười châm biếm, Tôn Chính Hoa cho là cô sợ rồi muốn nịnh hắn, trong lòng đắc ý.
Lúc này, anh ta nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nhấc chân lên, trong lòng có dự cảm không lành, ngay lập tức anh ta lấy tay che háng và hét lên đau đớn: “A.
.
.
”
Nguyễn Tri Hạ hừ lạnh một tiếng, rồi lấy khăn tay ra lau giày, nói: “Là ông tự nói, tôi trút giận lên người ông, bây giờ ông được mãn nguyện rồi đấy.
”
Tôn Chính Hoa đau đến độ mặt trắng bệch, chỉ tay vào cô ấy mà nói không rõ ràng: “Cô…….
tôi…….
”
Nguyễn Tri Hạ trước đây đã từng sống ở khu ổ chuột nửa năm, có những hôm trời tối cũng gặp phải những tên lưu manh, mặc dù lúc đó cô đã hóa trang xấu đi, thế nhưng cô vẫn là con gái tự nhiên cũng có những lúc bị quấy rối.
Vì vậy, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ sợ bị quấy rồi
Đối với lọai quấy rối công sở, người bình thường sẽ chọn cách im lặng, lẽ đương nhiên, Tôn Chính Hoa bị cô “dạy dỗ” cũng không thể đi kể khắp nơi mà chỉ có thể bấm bụng chịu đựng.
Có điều, cô ấy chắc chắn, Tôn Chính Hoa sẽ không để yên đâu.
……
Ở nơi khác, phòng chủ tịch.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ và Tôn Chính Hoa ra ngoài, Hạ Lập Nguyên đùng đùng tức giận nói với Hạ Hương Thảo: “Trước đây con đã nói những gì? Bảo con dạo này an phận chút đi, con còn đến Club Đỏ! Trong mắt con còn có bố hay không?”
“Bố!” Hạ Hương Thảo không ngờ Nguyễn Tri Hạ sẽ “bật” lại cô ta, cô ta luống cuống nói: “Đó đều là bạn của con, gia đình đều có quyền có thế, nói không chừng chúng ta sẽ được nhờ! Nếu con cứ không tham gia tụ tập thì bọn họ có thể sẽ chẳng chơi với con nữa, như vậy chẳng phải con đã mất đi cơ hội rất lớn rồi ”
“Hừ! Bạn ư? Cái đám con gái chỉ ăn chơi thác loạn thì bạn bè gì? Con còn chưa đủ tai tiếng hay sao, bố mất mặt vì con chưa đủ sao? Việc quan trọng nhất với con bây giờ là giữ chặt Thẩm Sơ Hoàng!”
Hạ Lập Nguyên lăn lộn thương trường bao nhiêu năm nay, dày dặn kinh nghiệm, chuyện ở club Đỏ là ông hiểu quá rõ, tầm nhìn cũng xa hơn Hạ Hương Thảo.
Hạ Hương Thảo bị Hạ Lập Nguyên mắng, khó chịu trong lòng, nhưng cô ta biết Hạ Lập Nguyên thương cô, vì vậy mới đem món nợ này đổ lên đầu Nguyễn Tri Hạ.
Mặc dù cô ta thấy mình không sai, nhưng để Hạ Lập Nguyên bớt giận cô ngoan ngoãn nhận lỗi: “Bố, con biết con sai rồi, con sẽ giữ thật chặt Thẩm Sơ Hoàng.
”
Hạ Lập Nguyên thở dài: “Haiz, được rồi, con đi làm đi.
”
……
Nguyễn Tri Hạ trở về căn phòng caro, phân tâm với đống tài liệu.
Cô có số điện thọai của Tư Mộ Hàn rồi, thế nhưng tối qua về cô lại lưỡng lự cuối cùng cũng không dám gọi cho Tư Mộ Hàn.
Bây giờ là giờ rồi, bên Mỹ chắc là giờ tối, chắc giờ này anh ấy vẫn chưa ngủ.
Hay là gửi tin nhắn?
[ Tôi là Nguyễn Tri Hạ, anh ở Mỹ vẫn ổn chứ?]