Từ khi bắt đầu làm trị liệu, Cao Đạm đã có thể cảm nhận được đôi chân mình có rất phản ứng rất nhỏ, điều này làm anh cùng An Hân Phỉ thật vui mừng, thấy rằng con đường phía trước cũng không phải tất cả đều là bụi gai.
Việc Cao Đạm bị thương vẫn luôn không nói cho cha mẹ Cao biết, dù sao hai vợ chồng già tuổi đã lớn, nên An Hân Phỉ sợ nếu chân anh không thể khôi phục, hai bác biết vượt qua thế nào.
Cũng may, mọi việc đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Mỗi ngày buổi sáng Cao Đạm phải thực hiện mát xa chân một tiếng đồng hồ, để tránh cơ bắp ở chân bị héo rút làm ảnh hưởng tới việc khôi phục sau này. Mỗi khi bác sĩ mát xa cho anh thì An Hân Phỉ ở bên cạnh chăm chú theo dõi, cẩn thận ghi nhớ từng động tác, để khi về nhà rồi cũng có thể làm cho anh.
Sau đó buổi chiều phải tiến hành luyện tập đi lại suốt hai tiếng, chính là dựa vào khung tập đi chống đỡ thân thể cước bộ từ một đầu đến một đầu khác. Nhìn qua thì đơn giản, nhưng đối với người bệnh như anh mà nói: điều này rất khó khăn. Mỗi khi di chuyển từ đầu này tới một đầu khác anh đều phải tốn hơn mười phút, thậm chí còn lâu hơn, sau khi kết thúc người đầy mồ hôi là chuyện bình thường. An Hân Phỉ sợ anh cảm lạnh, liền ở một bên cầm khăn lông cho hắn lau mồ hôi cho hắn cổ vũ.
Tuy rằng khó khăn, nhưng mỗi ngày Cao Đạm vẫn kiên trì, muốn lần nữa trở lại như xưa, cũng là duy trì niềm tin bị đi xuống của bản thân.
Dần dần, đầu gối của anh có phản ứng, làm anh có thể đứng lên bình thường đi bộ một bước.
Mà anh, cũng khôi phục sức sống ngày xưa, chuyện này do cô phát hiện ra trước.
Lại kể, sáng hôm ấy khi An Hân Phỉ như thường lệ lấy bô giúp anh đi tiểu, phủ nắm hạ thân anh, vật mềm kia lại tạch một chút đứng dậy.
An Hân Phỉ giật mình nhìn Cao Đạm, anh cũng không thể tin được.
"Cao Đạm, anh..."
"Anh... Anh cũng..."
An Hân Phỉ cực kỳ mừng rỡ, không cẩn thận tay hơi ra sức một chút, kích thích đến vật kia, đỉnh đầu tiết ra chút bạch dịch.
"Ô!"
"Muốn à?" An Hân Phỉ cười đến mị hoặc điên đảo, ngón tay khiêu khích vuốt ve nấm đầu.
"Phỉ Phỉ, đừng..."
Cô càng không nghe theo anh, tay nhỏ nắm chặt trên dưới hoạt động, hài lòng nhìn cự long ở trong tay mình bành trướng thô cứng, bên tai là tiếng kêu rên ẩn nhẫn của Cao Đạm. Sau đó cúi đầu bỏ dương vật mút vào trong miệng, trên tay "thưởng thức" viên trứng cực đại, chúng nhanh chóng cương lên như xưa, trở nên thô cứng. Cô không ngừng cố gắng, đến khi vật kia phun ra chất dịch màu trắng nùng đục.
"Ừm ~" Cao Đạm phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.
An Hân Phỉ ngẩng đầu, mị hoặc mà quyến rũ vươn đầu lưỡi liếm hết tinh dịch ở khoé miệng nuốt vào.
"Phỉ Phỉ ~"
An Hân Phỉ cọ xát lên môi anh "Ăn ngon lắm!"
Cao Đạm như trừng phạt mà vỗ vỗ mông cô "Tiểu yêu tinh!"
Một hôm, Cao Đạm kết thúc luyện tập cùng An Hân Phỉ trở lại phòng bệnh, cô vào toilet múc nước chuẩn bị cho anh rửa mặt rửa tay, vừa vặn đưa chuyển phát nhanh gõ cửa.
"Mời vào."
"Cô An Hân Phỉ có ở đây không? Có chuyển phát nhanh của cô ấy."
"Đưa cho tôi là được rồi."
"Tốt quá, phiền anh ký tên vào đây."
Cao Đạm xoẹt xoẹt ký tên của mình xuống, nhân viên chuyển phát rời đi, anh tò mò nghiên cứu cái hộp trên tay, là đồ gì mà mặt trên hộp chưa có đánh dấu. Đúng lúc anh muốn mở ra nhìn xem, An Hân Phỉ vừa vặn ra khỏi toilet, vừa thấy trên tay anh cầm đồ chuyển phát nhanh của mình, thêm bộ dáng muốn mở ra coi, cô liền hành động như chớp, cất bước tiến lên, cướp lấy món đồ trên tay anh che trong ngực.
"Rốt cuộc là cái gì thế, anh không thể xem sao?"
"Bí mật, hừ!" Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, cô âm thầm thở ra một hơi.
"Ồ ồ, bí mật, bí mật đó." Vẻ mặt anh cưng chiều.
Truyện convert hay : Muôn Đời Võ Đế