CHƯƠNG 108: CHA CON TÂM SỰ Cái gì? Tiêu Mộc Diên không khỏi siết chặt điện thoại hơn, ba đã biết những gì rồi? “Con đang đi làm, ba không thấy rằng ba đang nghĩ xấu cho con sao? Dù con có quá đáng thì cũng chẳng bằng ba đâu.” Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy không khống chế được cảm xúc khi nghĩ đến Bạch Tuyết. “Ba bảo con lập tức về nhà ngay, nếu con không về thì sau này đừng gặp lại ba nữa.” Tiêu Lâm nói xong bèn cúp điện thoại. Khi ông ta hối cải và bắt đầu làm lại từ đầu thì con gái ông ta lại trở nên sa đọa như vậy, đây là trừng phạt của ông trời dành cho ông ta sao? Tiêu Mộc Diên cầm điện thoại mà ngây ra trong vài phút. “Tiểu Việt Việt, em phải về nhà một chuyến đây, em xin nghỉ chiều nay nhé.” Cô đứng dậy, những gì ba vừa nói khiến cô không thể yên tâm được. Thật ra cô cũng cảm thấy ba đã thay đổi, song vẫn chưa thể nguôi ngoai chuyện trước đây. Nhớ đến lời ba vừa nói, cô nhìn Thịnh Trình Việt theo bản năng. Ba biết Thịnh Trình Việt ư? Nếu ba biết quan hệ của cô và Thịnh Trình Việt thì sẽ thế nào? Cô không dám nghĩ tiếp nữa. “Để anh đưa em về.” Thịnh Trình Việt cũng đứng dậy theo, dù là chuyện gì xảy ra thì anh vẫn luôn đứng về phía cô. “Không cần đâu, em tự về cũng được, em không muốn ba lại hiểu lầm chuyện gì.” Tiêu Mộc Diên không chờ Thịnh Trình Việt đáp lời đã vội vàng rời khỏi nhà hàng, thường thì càng lo lắng chuyện gì thì sẽ xảy ra chuyện đó. Khi về đến nhà, Tiêu Lâm đang ngồi hút thuốc trên sô pha. Nghe thấy tiếng cửa mở ông ta cũng không quay đầu lại, chỉ biết là Tiêu Mộc Diên đã về mà thôi. “Quan hệ giữa con và Thịnh Trình Việt là gì?” Tiêu Lâm hỏi thẳng. Tiêu Mộc Diên kinh ngạc mở to mắt nhìn Tiêu Lâm, quả nhiên là ba đã biết chuyện gì rồi. “Cũng không có gì cả, anh ấy là cấp trên của con.” Tiêu Mộc Diên bình tĩnh đáp, cô còn đang giận ba cô đây, giờ thế nào lại thành ba chất vấn cô vậy. “Chỉ là cấp trên thôi sao? Vậy tại sao lại có người bảo con là tình nhân của hắn?” Tiêu Lâm giận dữ. Tiêu Mộc Diên vô cùng ngỡ ngàng, sau đó cả khuôn mặt đều tái nhợt không còn giọt máu, cô run rẩy nhìn Tiêu Lâm, “Đúng vậy, đúng là con bị anh ấy bao… nhưng vì…” Cô còn chưa nói xong đã thấy bên má bỏng rát, tuy ba tát không mạnh nhưng cô thật sự đã tổn thương rồi. Bàn tay cô run rẩy ôm lấy má, ba đánh cô, cô cố gắng chấp nhận ba vậy mà ba lại không tin cô. “Con làm ba quá thất vọng.” Tiêu Lâm tức giận nói, ông ôm niềm hy vọng tràn đầy với cuộc sống mới, nhưng giờ tất cả chỉ toàn là thất vọng. Tiêu Mộc Diên chợt mỉm cười đầy mỉa mai, “Đúng vậy, con đã làm ba thất vọng. Nhưng ba có nghĩ người làm cho con thất vọng đầu tiên là ba hay không?” Đúng, ngày ấy cô gần như đã đi vào đường cùng, nếu không có Âu Vũ Đình thì sao cô có thể đứng ở đây được. “Sau khi ba kết hôn luôn yêu thương mẹ con hết lòng, ba không làm chuyện gì hổ thẹn với lương tâm mình hết.” Tiêu Lâm nói rất chắc chắn, song cứ nghĩ đến Âu Liên là ông ta lại thấy chột dạ. “Ha! Không thẹn với lương tâm!” Tiêu Mộc Diên lặp lại, “Ba không thẹn với lương tâm nên sáu năm trước vì khoản vay nặng lãi của ba mà con phải đi mang thai hộ, bị cướp mất một đứa con trai, buộc phải dẫn theo hai đứa con khác chạy trốn. Sáu năm sau vì ba ngồi tù, con không nghĩ được cách nào cứu ba, đúng lúc đó ba còn bệnh nặng, con không có tiền nên mới phải bán thân l@m tình nhân cho Thịnh Trình Việt.” Tiêu Mộc Diên đầy kích động, nước mắt rơi không ngừng. “Nếu biết con dùng tiền như vậy thì ba thà chết còn hơn.” Thái độ của Tiêu Lâm dịu đi nhiều, trong mắt ông ta dấy lên sự tự trách, thì ra đều là lỗi của ông ta. “Con cũng biết tiền con bán thân bẩn thỉu đến mức nào, nhưng con không thể trơ mắt nhìn ba chịu khổ trong tù được, vì ba là ba của con.” Cô càng nói giọng càng nhỏ hơn như nghẹn đi vì khóc, trái tim thì run rẩy mãi thôi. Tiêu Lâm cũng không thể kiềm được mà bật khóc, đều do ông ta, ông ta chính là đầu sỏ phá hủy cuộc đời con gái mình. “Ba xin lỗi, ba xin lỗi con.” Trong mắt Tiêu Lâm tràn ngập sự đau khổ, thì ra nguồn cơn của mọi chuyện đều do ông ta hết, ông ta có tư cách gì mắng con gái mình đây? Tiêu Mộc Diên tự lau nước mắt của mình rồi lặng lẽ nhìn Tiêu Lâm, “Con tình nguyện làm hết thảy vì ba, nhưng con sẽ không tha thứ cho những việc ba đã làm với mẹ đâu.” Nhắc đến mẹ là cô không thể kiềm chế được, cô có thể không màng bất cứ thứ gì, duy chỉ mình mẹ. Tiêu Lâm đưa tay xoa lên bên má vừa bị tát của Tiêu Mộc Diên, trái tim đau đớn như bị bóp nghẹt. “Ba thề sau khi ba và mẹ kết hôn, ba chưa từng làm gì có lỗi với mẹ con cả, còn về Âu Liên và Âu Đan, nếu con chịu nghe thì ba sẽ kể cho con nghe.” Tiêu Lâm nhìn Tiêu Mộc Diên mà đau lòng. Đứa trẻ này đã chịu bao tủi nhục vì ông ta rồi, ông ta phải làm gì để bù đáp cho nó đây? Trong phòng, Tiêu Mộc Diên ngồi đối diện Tiêu Lâm lặng lẽ nghe ông kể. “Thì ra là như vậy, Âu thị thật quá đáng!” Tiêu Mộc Diên nói đầy bất mãn, song nghĩ đến Âu Vũ Đình là tim cô lại mềm nhũn, dù sao anh ấy cũng đã từng đối xử rất tốt với cô. “Ừ, đây là bản thiết kế ấy, giờ ba giao nó lại cho con, có thể vực dậy Tiêu thị hay không tùy thuộc cả vào con đấy, ba phải đi tìm mẹ con.” Tiêu Lâm vốn cũng không biết quản lý công ty, dù năm đó Tiêu thị không phá sản thì ông ta cũng không quản lý được. “Vậy Âu Đan thì sao? Ba có muốn nhận cô ta về không?” Tiêu Mộc Diên siết chặt chiếc USB trong tay. Thì ra ba của cô không phải một người ham mê cờ bạc, thì ra ba đã tận mắt chứng kiến người ta hủy diệt Tiêu thị. “Tạm thời không cần quan tâm chuyện đó, nó muốn giết Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan nên ngồi tù cũng là chuyện bình thường.” Ông ta nghĩ chắc chắn Âu Toàn sẽ còn đến tìm ông ta lần nữa, dù sao hiện giờ ông ta không có khả năng cứu Âu Đan được nên đành mặc kệ. Tiêu Mộc Diên không nói gì, thật ra trước đây Âu Đan còn làm rất nhiều chuyện độc ác với cô, song cô không nói cho ba mình biết, cô không muốn thêm phiền cho ba. “Ba muốn tìm mẹ sao? Mẹ ở thành phố khác, con đã tìm được chỗ mẹ rồi. Nhưng con sắp phải tham gia một cuộc thi thiết kế quốc tế, bao giờ thi xong con mới đến gặp mẹ được.” Thật ra cô chỉ muốn bỏ qua tất cả để đi tìm mẹ mà thôi, song giờ cô chỉ có hai bàn tay trắng, cô muốn mình thật tuyệt vời để đi đón mẹ. “Diên, nếu con không muốn ở bên Thịnh Trình Việt thì đừng miễn cưỡng bản thân mình, hãy rời xa hắn đi, dù ba có phải ngồi tù lần nữa cũng không sao cả.” Tiêu Lâm lo lắng, ông ta không muốn con gái mình phải đi l@m tình nhân cho kẻ khác. “Ba yên tâm đi, giờ con và Thịnh Trình Việt đang chính thức yêu nhau, anh ấy đối xử với con tốt lắm, không như người ta đồn đại đâu.” Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng đáp, không khỏi mỉm cười khi nghĩ đến gương mặt đẹp trai của Thịnh Trình Việt. “Sao ba có thể yên tâm được chứ? Nếu hai đứa thật sự đang yêu nhau thì dẫn cậu ta về đây cho ba gặp mặt.” Thật ra Tiêu Lâm đã nhìn thấy ảnh của Thịnh Trình Việt trên báo rồi, cậu ta ấy rất đẹp trai, có thể nói là người hoàn hảo nhất mà ông ta từng gặp. “Dạ, vậy hôm nào con bảo anh ấy về cùng. Con phải đi làm bây giờ đây, nếu không sẽ muộn mất.” Tiêu Mộc Diên mỉm cười đứng dậy, tâm sự với ba xong khiến cô rất vui. Tiêu Lâm cũng đứng dậy theo, nhìn bên má hơi sưng của Tiêu Mộc Diên mà đau lòng, vừa rồi ông kích động quá nên mới hiểu lầm con gái. “Còn đau không con?” Tiêu Lâm hỏi. “Không đau ạ, mà chút đau cỏn con ấy có thể khiến ba con mình thẳng thắn với nhau, con thấy chịu đánh cũng đáng.” Tiêu Mộc Diên cười, sau đó vẫy tay với Tiêu Lâm và vui vẻ ra khỏi nhà. Khi người ta vui sẽ cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp, cũng giống như Tiêu Mộc Diên bây giờ, cô đột nhiên nghĩ hạnh phúc đã ở rất gần mình rồi. Một ngày làm việc đầy thuận lợi, từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ làm việc có thể khiến người ta vui đến thế. Sau khi tan làm, Thịnh Trình Việt vẫn ở cửa công ty chờ Tiêu Mộc Diên, ánh chiều tà chiếu lên người anh như dát lên cơ thể tuyệt đẹp ấy một vầng ánh sáng vàng, trong khoảnh khắc ấy mọi sự vật trên thế gian này đều bị lấn át bởi vẻ đẹp của anh. Tiêu Mộc Diên cứ ngây ngẩn ngắm Thịnh Trình Việt như vậy, anh như một chàng hoàng tử đang đưa tay về phía cô. “Sao thế, ngắm anh mê mẩn vậy cơ à? Có phải bị anh hút hồn rồi không?” Thịnh Trình Việt vừa cười vừa mở cửa xe cho Tiêu Mộc Diên, không ngờ cô gái này lại mê trai như thế. “Ừ đấy, Tiểu Việt đẹp trai vậy cơ mà, bất kỳ người phụ nữ nào cũng mê anh thôi.” Tiêu Mộc Diên cũng cười, tâm trạng của cô đang rất vui, cô gần như đã cười cả buổi chiều. Thịnh Trình Việt đã biết tin cô cứ cười ngây ngô suốt chiều, không rõ lúc trưa về nhà đã chuyện gì xảy ra. “Giờ đi đón mấy đứa trẻ hay về nhà?” Thịnh Trình Việt hỏi, nhà mà anh nói đương nhiên là biệt thự của anh chứ không phải nhà của Tiêu Mộc Diên rồi, tối nay anh phải xử lý cô mới đợc.. “Đương nhiên là đi đón con trước, chút nữa em đưa con về nhà, ba em sẽ nghi đó.” Tiêu Mộc Diên nghĩ ngợi rồi đáp, dù thế nào thì giờ cô cũng không muốn Thịnh Trình Việt xuất hiện trong nhà mình. “Tiểu Diên Diên nói không giữ lời.” Thịnh Trình Việt như đang làm nũng khiến Tiêu Mộc Diên rùng mình, người đàn ông này vừa nói gì vậy? Lại còn dùng giọng như thế nữa, thật là không thể chịu nổi mà. “Em nói không giữ lời gì cơ, anh nói thử xem nào?” Hình như cô chưa từng thất hứa bao giờ. “Hôm nay em bảo sẽ theo anh về biệt thự cơ mà? Còn ấy ấy với anh nữa!” Thịnh Trình Việt cười xấu xa, anh nói vậy đủ rõ ràng rồi chưa, hôm nay anh sẽ không tha cho cô đâu. Hả? Tiêu Mộc Diên đỏ bừng cả mặt, mà có xu thế là càng lúc càng đỏ hơn. Tiêu Mộc Diên không kiềm được mà đưa tay sờ lên mặt mình, nóng quá, chính cô cũng cảm thấy nóng quá mức. “Em cũng có bảo là không đến đâu.” Cô nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, đầu cũng cúi thấp xuống. Thịnh Trình Việt cúi người kề sát vào Tiêu Mộc Diên, ngửi thấy mùi hương bách hợp thơm ngát trên người cô.