CHƯƠNG 482: CON ĐANG LÀM VIỆC TẠI CÔNG TY CỦA CÔ ẤY Nghe Lưu Na nói xong, Tiêu Lâm im lặng hồi lâu không nói một lời, ông ta cúi thấp đầu, khẽ nói: “Anh thật sự xin lỗi.” “Ông nói xin lỗi với tôi thì có ích gì!” Lưu Na như thể đang xù lông nhím lên. “Chuyện cũng đã xảy ra có nói gì đi nữa thì cũng trễ rồi.” Giọng nói của Lưu Na ngày càng nhỏ hơn, đầu tiên bà quay sang nhìn Tiêu Mộc Diên, nói: “Diên Diên, mẹ thật lòng xin lỗi con.” Tiêu Mộc Diên cuống quít lắc đầu: “Không sao, thật ra thì không ảnh hưởng gì lớn tới con hết…” Tiêu Mộc Diên đang định nói người đó chính là Thịnh Trình Việt nhưng lại bị Lưu Na ngắt lời. Sau đó Lưu Na liền trợn mắt nhìn Tiêu Lâm: “Tôi thật sự thất vọng vì ông!” Bà nói như rít qua kẽ răng vậy, sau đó quay người nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tiêu Lâm muốn đuổi theo, Tiêu Mộc Diên cũng chuẩn bị đuổi theo, kết quả là chưa kịp chạy đi đã bị Lưu Mỹ đứng bên cạnh giữ lại. “Con định đi làm gì?” Lưu Mỹ hỏi. Tiêu Mộc Diên chỉ về phía xa xa nói: “Mẹ của con, bọn họ…” “Chuyện của người lớn trẻ con đừng xen vào.” Lưu Mỹ nói xong liền kéo Tiêu Mộc Diên ngồi xuống, bà nói: “Con đó, bớt xen vào chuyện người khác đi, tự lo cho bản thân thật tốt là được.” Tiêu Mộc Diên biết tính cố chấp của bà ngoại cô, cũng hiểu sự hung dữ của bà, xem ra là, cô ít gặp ba mẹ thì tốt hơn. “Haizz, rốt cuộc thì chồng của con đang làm cái quái gì mà bây giờ còn chưa tới.” Một lát sau, Lưu Mỹ liền không nhịn được lên tiếng, bà thở dài vẻ bất đắc dĩ: “Vốn muốn dạy dỗ đàng hoàng mấy đứa mà sao kết quả đứa nào đứa nấy rơi hết vào bẫy của bọn đàn ông rồi?” Tiêu Mộc Diên không nói lời nào, thường những lời Lưu Mỹ nói cô luôn không có cách nào phản bác được. “Con gọi điện thoại nói với nó, tối nay sang bên nhà ngoại đi.” Lại qua mười lăm phút, Lưu Mỹ không thể chờ được nữa nên bà đứng dậy kéo áo khoác, nhìn Tiêu Mộc Diên: “Đúng rồi, lát nữa con nói với nó, hành lý cứ để đó đã. Ngày mai, bà muốn đến chơi nhà mấy đứa xem một chút.” “Bà ngoại, chờ một lát nữa rồi hãy đi ạ.” Tiêu Mộc Diên khuyên ngủ: “Chẳng phải mới đợi có mấy phút thôi sao?” “Mấy phút?” Lưu Mỹ tựa như nghe được chuyện gì đó thú vị vậy: “Bây giờ con nhìn đồng hồ mà xem, chúng ta đã đợi bao lâu rồi, người đàn ông của con chắc có lẽ chuẩn bị bỏ rơi con ở đây, không thèm quan tâm con nữa.” Nghe thấy Lưu Mỹ nói như vậy, Tiêu Mộc Diên không nhịn được bèn nói: “Bà ngoại, tại sao con lại cảm thấy hình như ngoại rất ghét đàn ông nhỉ?” Lưu Mỹ tỏ vẻ vô tội: “Ngoại đâu có ghét đàn ông chứ? Chẳng qua là ngoại cảm thấy thằng nhóc Âu Vũ Đình đó không tồi sao? Tại sao con không qua lại với nó đi?” Nghe thấy cái tên này, Tiêu Mộc Diên liền than thở: “Bà ngoại, Vũ Đình đã kết hôn rồi, sau này bà đừng nên nói như vậy nữa.” “Bảo con quen nó, con không nghe nên giờ chắc nó đã tìm được người phụ nữ tốt hơn rồi.” Lưu Mỹ bề ngoài thoạt nhìn thì rất giống một bà lão sành điệu, nhưng những gì bà ấy nói…đều khiến cho người ta phải cứng họng. “Bà ngoại, thôi chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không, đợi thêm một lát ạ.” Tiêu Mộc Diên đứng ngồi không yên còn Lưu Mỹ thì không thoải mái: “Con còn ngồi ở chỗ này làm gì? Lâu vậy rồi mà nó vẫn chưa đến, nhất định là đã quên mất con rồi.” Tiêu Mộc Diên đằng hắng đang định giải thích gì đó thì sau lưng đột nhiên có một giọng nói vang lên: “May quá, vẫn chưa trễ.” Thì ra là Thịnh Trình Việt đang thở phào nhẹ nhõm đi tới bên cạnh Tiêu Mộc Diên, rồi ôm bả vai của cô một cách tự nhiên, kéo cô vào trong lồng ngực, nhìn Lưu Mỹ nói: “Bà ngoại, con xin lỗi, con tới trễ.” Thịnh Trình Việt nở nụ cười đầy tự tin. Lưu Mỹ vừa nhìn đã cảm nhận sự kiêu ngạo trên người chàng trai này, người như vậy cháu gái bà liệu có thể áp chế được không? Bà có chút rầu rĩ, nói: “Chỉ đơn giản nói một câu tới trễ vậy thôi sao?” Lưu Mỹ hừ lạnh một tiếng. “Bà ngoại nói xem con nên làm gì? Con nhất định sẽ làm theo ạ.” Mặc dù Thịnh Trình Việt không thay đổi nét mặt nhưng giọng điệu rất thành khẩn. Lưu Mỹ chỉ liếc Thịnh Trình Việt một cái rồi miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: “Còn làm gì đó? Cầm túi xách cho vợ con đi rồi đưa bọn ta về, ta còn muốn ngắm thằng chắt trai của ta nữa.” Thịnh Trình Việt gật đầu: “Con hiểu rồi, mời bà ngoại đi theo con.” Lưu Mỹ liếc nhìn Thịnh Trình Việt, coi như đã chấp nhận anh rồi. Bởi vì lúc nãy Thịnh Trình Việt cảm thấy xe hơi nhỏ, cho nên liền gọi thêm một chiếc nữa, nhưng không biết Lưu Na cùng Tiêu Lâm đã chạy đi đâu, nên chiếc xe đó thành xe để hành lý. Thật ra Thịnh Trình Việt cảm thấy rất buồn, anh nghĩ rằng lúc lái xe sẽ có thể trò chuyện cười đùa với Tiêu Mộc Diên một chút, nhưng… bây giờ Tiêu Mộc Diên ngồi ở bên cạnh Lưu Mỹ, còn Lưu Mỹ thì đang nhìn anh chằm chằm qua gương chiếu hậu, khiến trong lòng anh dâng lên một cảm giác hơi sợ. “Chàng trai, cháu đang làm công việc gì vậy?” Đột nhiên, Lưu Mỹ lên tiếng. “Con đi đàm phán với mọi người.” “Đàm phán? Nhà ngoại giao sao?” Khi nói đến đây, Lưu Mỹ đã nhìn Thịnh Trình Việt bằng cặp mắt hơi khác trước rồi. “Không phải ạ, con đang nói về việc đàm phán hợp đồng với mọi người trong công ty.” Lúc Thịnh Trình Việt nói chuyện, luôn giữ nụ cười trên môi. Sắc mặt vừa mới tốt lên của Lưu Mỹ liền sầm xuống: “Diên Diên của chúng ta hình như cũng có mở một công ty thì phải.” Bà đè lại sự ảo não trong lòng, giống như chỉ là thuận miệng mà ‘trịnh trọng’ giới thiệu giá trị con người của Tiêu Mộc Diên thôi. Thịnh Trình Việt gật đầu: “Vâng, Diên Diên rất lợi hại, bây giờ con đang làm việc trong công ty của cô ấy.” “Cái gì!” Lưu Mỹ mất khống chế, lập tức hô lên, trợn lớn hai mắt nhìn về Tiêu Mộc Diên đang ngồi ghế trước, thì thầm hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao?” Lưu Mỹ không dám tin, vừa rồi bà thấy điệu bộ của Thịnh Trình Việt còn tưởng anh làm chức gì to lắm ai ngờ anh lại là nhân viên trong công ty của Tiêu Mộc Diên. Tiêu Mộc Diên cũng không biết nên nói như thế nào cho phải, quả thật, Thịnh Trình Việt bây giờ đang làm việc trong công ty của cô, nhưng trước kia cô cũng làm trong công ty của Thịnh Trình Việt. “Bà ngoại, bây giờ đúng là như vậy, nhưng trước kia…” Tiêu Mộc Diên đang muốn giải thích, lại bị bà ngoại ngăn lại. Lưu Mỹ nháy mắt với cô ý bảo cô trước hết đừng nói gì cả. Tiêu Mộc Diên dĩ nhiên là rất nghe lời nên ngậm miệng lại, cô nhìn ra cửa sổ, đột nhiên hơi lo lắng cho những người ở nhà vẫn chưa biết gì. Cảm giác nếu Lưu Mỹ đến nhất định sẽ bị không ít người ghét. Mặc dù bà là bà ngoại cô nhưng…cô vẫn phải nói sự thật. Chỉ nghe thấy Lưu Mỹ lại hỏi: “Cậu và Diên Diên quen nhau như thế nào?” Trong lòng Lưu Mỹ đã nghĩ Thịnh Trình Việt là loại đàn ông gốc quê lên tỉnh. Thịnh Trình Việt trầm mặc một hồi rồi nói: “Con và cô ấy gặp nhau lần đầu cách đây bảy năm ạ.”