CHƯƠNG 535: CẢNH CÁO Lưu Mỹ tưởng rằng bác sỹ quay lại, vừa chuẩn bị lên tiếng, kết quả nhìn thấy người đi vào bà ta liền ú ớ một chữ cũng không nói ra được. Bà không biết vì sao mà Thịnh Trình Việt của bây giờ có chút đáng sợ. “Tôi cảnh cáo bà, vì bà là bà ngoại của Diên Diên, cho nên tôi vẫn tôn trọng bà, nhưng không có nghĩa là bà có thể làm tổn thương cô ấy!” Thịnh Trình Việt không khách sáo nói với Lưu Mỹ. Anh không muốn người phụ nữ của mình chịu bất kỳ sự tổn thương nào, bất kể là ai cũng đừng mong tổn thương đến Diên Diên. “Cậu đừng có ở đây mà…ngậm máu phun người…tôi làm gì mà tổn thương đến Diên Diên…” Lưu Mỹ rõ ràng cảm thấy mình không làm sai, nhưng sao bây giờ đến cả nói chuyện cũng lắp bắp? Thịnh Trình Việt hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Mỹ, chính là vì anh để mặc cho bà già này tự do quá, cho nên mới khiến cho Diên Diên bị tổn thương, anh bây giờ có hối hận cũng không kịp. Lẽ ra anh nên sớm răn đe bà già này. Không thì vừa rồi Diên Diên cũng không khóc thương tâm như vậy. Vừa nghĩ đến hình ảnh của Diên Diên vừa rồi ngồi sụp xuống, trong lòng anh dấy lên nỗi đau cực độ. Anh nghiêng người, dùng ánh mắt sắc lạnh đảo qua trên giường của Lưu Mỹ: “Bà đừng tưởng là trước đây tôi khách sáo với bà, thì bà muốn làm gì cũng được, tôi nói cho bà biết, nếu bà còn dám tổn hại đến Diên Diên, tôi nhất định sẽ không nể tình.” “Cậu…sao cậu có thể nói với tôi như vậy được, cậu như vậy là hỗn…” Lưu Mỹ đã giận đến run bần bật, nhưng hiện tại trong lòng bà ta cũng cảm thấy rối bời, bởi vì bà không dám chọc giận người đàn ông này. Giờ bà thấy ánh mắt của Thịnh Trình Việt cực kỳ đáng sợ. “Sao bà lại đối xử với Diên Diên của tôi như vậy? Bà có biết trong lòng cô ấy rất quan tâm đ ến bà không?” Thịnh Trình Việt hùng hổ nói. “Tôi…” Nhìn dáng vẻ như muốn giết người của Thịnh Trình Việt, Lưu Mỹ đến cả một chữ cũng nói không ra được. “Đây là cảnh cáo nhẹ của tôi dành cho bà. Tôi hy vọng sẽ không có lần sau.” Thịnh Trình Việt cảm thấy mình không thể nhân từ với bà già này nữa. Lưu Mỹ cảm thấy toàn thân đều bị nỗi sợ vây quanh, chỉ có thể im lặng tránh né ánh mắt của Thịnh Trình Việt. “Tôi chỉ nói đến đây. Hy vọng bà sau này biết điều một chút.” Thịnh Trình Việt nói xong lập tức quay người rời đi. Lưu Mỹ nhìn theo Thịnh Trình Việt rời đi, cuối cùng bà đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu vì sao thật sự bà cảm thấy anh càng ngày càng đáng sợ? Bà cũng bắt đầu tự suy nghĩ lại lời nói của Thịnh Trình Việt, chẳng lẽ từ trước tới giờ đều là bà sai sao? Bà thật sự vô lý vậy sao? Lưu Mỹ nghĩ đến đây, lập tức thất vọng cúi đầu. Có lẽ bà nên chấn chỉnh lại mình thật. Thật sự Diên Diên đối xử với bà rất tốt. Tiêu Mộc Diên nằm trên giường bệnh, hơi mơ mơ màng màng mở mắt. Sau đó nhìn gương mặt đẹp trai ở trước mặt mình. Thịnh Trình Việt hiện tại đang nằm trên giường bệnh của mình, hơn nữa nhìn dáng vẻ rất mệt mỏi… Nhưng mà, sao cô lại ở đây? Cô không phải chuẩn bị đi chăm sóc Lưu Mỹ sao? Nghĩ đến đây Tiêu Mộc Diên lập tức liền đứng dậy, lặng lẽ cầm chăn đắp lên người Thịnh Trình Việt, sau đó cô rón rén đi ra ngoài. Tiêu Mộc Diên từ trong phòng đưa đầu ra, cô vô tình phát hiện cả một tầng lầu này không có bóng dáng ai cả. Chắc là Thịnh Trình Việt đã chuẩn bị phòng bệnh VIP cho cô, thật là khoa trương. Nhưng mà cô bây giờ muốn đi xem Lưu Mỹ như thế nào. Vì cô quá lo lắng, cho nên vô thức đi nhanh hơn. Rất nhanh, cô đã đến phòng bệnh của Lưu Mỹ. Tiêu Mộc Diên không lưỡng lự liền mở cửa rồi đi vào, lúc cô đến trước mặt Lưu Mỹ mới nhớ ra hôm qua bà dặn dò cô những gì, hai người đối mặt nhìn nhau. “Con…” Lưu Mỹ thấy Tiêu Mộc Diên đột nhiên xuất hiện, có chút ngạc nhiên trừng mắt nhìn. Tiêu Mộc Diên tưởng rằng Lưu Mỹ đang khiển trách mình, giây tiếp theo sẽ rất giận dữ, cho nên cô liền vội vàng cúi người nói: “Bà ngoại, bà đừng giận. Con sẽ lập tức đi ra ngoài.” Nhìn Tiêu Mộc Diên vội vàng chuẩn bị đi ra phòng bệnh, Lưu Mỹ kêu cô lại. “Diên Diên, đừng đi.” Giọng của Lưu Mỹ hiện tại có chút khàn khàn. Bà đêm qua thức trắng cả đêm, thật chất hôm qua bà đã suy nghĩ rất kỹ lời nói của Thịnh Trình Việt. Cũng đúng, bà cảm thấy bản thân mình hình như hơi quá đáng. Tiêu Mộc Diên cảm giác được có chút kinh ngạc, chậm rãi quay đầu. Trong lòng chứa đầy thắc mắc, chẳng lẽ bà ngoại bây giờ muốn giáo huấn cô sao? Nhưng mà giọng nói của bà rất ôn hòa. “Mau lại đây ngồi cạnh bà.” Lưu Mỹ dùng tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý muốn Tiêu Mộc Diên lại đây. “Bà ngoại…” Tiêu Mộc Diên không dám tin nhìn Lưu Mỹ, đây là ngọt trước đắng sau sao? Tiêu Mộc Diên bây giờ giống như con cún nhỏ làm sai việc chỉ biết cúi đầu, ngồi bên cạnh Lưu Mỹ. “Diên Diên à… bà ngoại đêm qua có phải hơi hung dữ với con không?” Lưu Mỹ nắm lấy tay Tiêu Mộc Diên, một là bà đã kiểm điểm lại bản thân mình, hai là vì bị lời cảnh cáo hôm qua của Thịnh Trình Việt. Đại loại như là kẻ biết điều. Bà cũng đã già như vậy rồi, nghĩ hưởng phúc tuổi già thôi cũng được rồi. “Bà ngoại, bà không giận con sao?” Tiêu Mộc Diên nói mà vẫn có chút dè dặt. “Con ngốc, sao bà ngoại nhỏ mọn vậy được? Đêm qua chắc là mới vừa phẫu thuật, đầu óc có hơi không tỉnh táo, cho nên mới nói ra những lời đó, con đừng để ý nha.” Lưu Mỹ hiện tại chỉ muốn tốt với Tiêu Mộc Diên một chút. Cô phải chăm sóc đám nhỏ, vừa phải quản lý công ty, thật sự không dễ dàng gì. “Bà ngoại, chỉ cần bà không giận là tốt rồi.” Tiêu Mộc Diên nhào vào lòng ôm Lưu Mỹ. Vốn cô còn tưởng rằng bà ngoại sẽ giận mình rất lâu, không ngờ nhanh như vậy đã không sao. “Con cũng đừng suốt ngày chỉ lo công việc, cũng phải tự chăm sóc bản thân, thỉnh thoảng quan tâm bà và bọn nhỏ một chút.” Lưu Mỹ cũng chỉ có thể nói như vậy với Tiêu Mộc Diên. Tiêu Mộc Diên gật gật đầu, cô cũng thở dài nhẹ nhõm. “Đúng rồi, bà ngoại, sức khỏe bà có thế nào rồi?” Tiêu Mộc Diên tuy là thật sự rất không quen dáng vẻ này của Lưu Mỹ nhưng vẫn lo lắng sức khỏe của bà. “Sức khỏe của bà thì có thể có vấn đề gì?” Lưu Mỹ nhẹ nhàng nói.