CHƯƠNG 549: CẦU HÔN Lâm Phong không dám hé một tiếng nào mà đi theo Thịnh Trình Việt, bộ dạng bây giờ của anh ấy đang rất đáng sợ. Lâm Phong cũng không thể oán trách gì được. Thịnh Thảo An ngồi trên xe Đường Lực, tâm trạng vui muốn chết. Trước kia cô luôn tưởng tượng nhiều thứ, nhưng bây giờ, cô cảm thấy chỉ cần được ở bên cạnh Đường Lực là được rồi. Ngắm nhìn gương mặt nghiêng đẹp trai của Đường Lực, Thịnh Thảo An cảm thấy những chuyện xảy ra hiện giờ không chân thực. “Sao lại nhìn anh với ánh mắt này?” Đường Lực đang chuyên tâm lái xe, nhưng ánh mắt nóng như lửa của người phụ nữ bên cạnh cứ nhìn lên anh, anh sắp không chịu nổi rồi. Thịnh Thảo An lúc này nghiêng cả người sang, đối mặt với anh, lộ ra vẻ si mê, ánh mắt không rời, ngũ quan kiều diễm ấy, cô nuốt một ngụm nước bọt: “Em cảm thấy tất cả như đang là mơ vậy, em vẫn không tin được…” Nói đến đây, Thịnh Thảo An lại như người câm mà không nói gì nữa. “Không dám tin điều gì?” Đường lực dứt khoát dừng xe lại, rồi sâu xa nhìn cô. Ánh mắt nghiêm túc bất ngờ của Đường Lực làm tim của Thịnh Thảo An như muốn bay lên. Thịnh Thảo An vừa ôm tim mình, vừa rum rẩy nói: “Em không dám tin, chúng ta đã hẹn hò…” Nói thực lòng, cho đến lúc này, Thịnh Thảo An hạnh phúc như trong mơ vậy. Đường Lực nhướn mày: “Là cảm giác của anh không chân thực sao? Hay lại em cảm thấy mọi thứ anh làm vẫn chưa đủ tốt?” “Không! Anh làm rất tốt!” Thịnh Thảo An liều mạng lắc đầu. “Là anh có chỗ nào làm em không vui, hay là yêu cầu anh đưa ra em quá khó để tiếp nhận?” Đường Lực có chút áy náy nhìn Thịnh Thảo An, giống như đang nhận sai. Thịnh Thảo An bỗng có chút mơ hồ, Đường Lực đã hối hận vì yêu mình rồi sao? Có phải là lời nói linh tinh của cô vừa rồi không? Cô không thể để Đường lực hối hận! Đây là điều cô đã mơ từ lâu, khó khăn lắm mới có được hạnh phúc, sao có thể để nó vuột mất như vậy? “Thực ra em không có ý này, em chỉ muốn hỏi anh một câu.” Thịnh Thảo An thấy mình phải nói những lời tích cực. Đường Lực nghiêm túc nói: “Em hỏi đi.” “Em muốn biết vì sao anh lại thích em.” Thịnh Thảo An tuy rằng thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn hỏi ra câu này. Lúc này, Đường Lực lại rơi vào trầm tư. Thấy Đường Lực như vậy, trong lòng Thịnh Thảo An lại không nhịn được mà có chút thất vọng, cô không ngờ câu hỏi này với Đường lực lại khó trả lời như vậy, chẳng lẽ là cô sai rồi sao? “Tuy rằng anh tỏ tình với em, em rất vui, cũng rất muốn yêu anh, nhưng…nếu anh không thích em, em cũng không miễn cưỡng.” Thịnh Thảo An cảm thấy hình như từ đầu đến cuối chỉ có tự cô đa tình. Tuy hôm qua Đường Lực gióng trống khua chiêng, tỏ tình với cô, còn yêu cầu cô ở bên anh, nhưng…anh hình như không cho cô một nguyên nhân rõ ràng, thế nên trong lòng cô luôn bất an. “Anh với em, là trúng tiếng sét ái tình.” Đường Lực im lặng một lát, mím môi nói. Thịnh Thảo An nghe xong câu này, tuyến phòng ngự trong lòng hoàn toàn đứt hết. Giây tiếp theo, Thịnh Thảo An không quan tâm nhiều nữa, tháo dây an toàn ra, nhào thẳng vào lòng Đường Lực ôm chầm lấy anh. “Anh biết không, em đợi câu này của anh lâu lắm rồi, em chỉ muốn biết một lí do thôi.” Thịnh Thảo An thấy mình còn hạnh phúc hơn ngày hôm qua. “Nếu em còn thấy không thể tin anh, vậy chúng ta có thể đính hôn ngay ngày mai.” Câu nói này Đường Lực thốt ra, làm Thịnh Thảo An sợ đến nỗi ho khan. “Anh vừa nói cái gì?” Thịnh Thảo Anh nghi ngờ tai mình có vấn đề rồi. Đường Lực hôm qua hẹn hò với cô, hôm nay đã cầu hôn rồi. không phải là nhanh quá rồi đó chứ? “Anh nói là đính hôn.” Đường Lực lạnh băng mà nói ra bốn chữ. Thịnh Thảo An thấy tim mình đập ngày càng nhanh. Hạnh phúc không ngừng tìm đến làm cô không kịp tiếp nhận. Cô bắt đầu lấy tay đánh vào mặt mình. Đường Lực lại bất ngờ vì hành động này của cô, vội vã bắt lấy tay cô. “Em đang từ chối anh sao?” Thấy ánh mắt tăm tối của Đường Lực, cô cảm thấy trái tim mình như rơi vào hố sâu vạn trượng của anh rồi. “Không! Sao em có thể từ chối anh, em…” Chỉ là muốn thử xem mình có phải đang nằm mơ không. Chỉ là câu sau, cô ngại không dám nói ra. “Thế nên, em đã chấp nhận rồi.” Đường Lực lập tức bổ sung. Thịnh Thảo An cắn răng cười thầm, trong lòng cô rõ ràng vui muốn chết. nhưng khoảnh khắc này, cô lại không nói ra lời. Bởi vì cô có chút không hiểu, tại sao người đàn ông này, lại giống như đang ép hôn mình. “Tuy rằng em rất thích anh, nhưng bây giờ anh cầu hôn với em, thật là có hơi nhanh, chúng ta mới hẹn hò một ngày, anh có từng thật sự tìm hiểu em chưa?” Gương mặt Thịnh Thảo An bây giờ cực đỏ, cô cúi đầu ngại ngùng đáp: “Hơn nữa, anh cầu hôn em đến nhẫn cũng không có, anh bảo em phải đồng ý anh sao đây?” Nói đến câu sau, Thịnh Thảo An lấy tay che mặt mình. Cô ghét mình không có liêm sỉ, sao lại buột miệng mà nói ra nhanh như vậy. Cô nên từ chối hay chấp nhận đây. Đàn ông không phải trước đây đều thích chiêu lạt mềm buộc chặt của cô sao? Bây giờ sao lại rơi vào tay của Đường Lực rồi? Vào lúc Thịnh Thảo An đang không biết phải làm sao mà lấy tay sờ sờ kính cửa xe, Đường Lực từ trong túi lấy ra một chiêc hộp nhỏ màu hồng. Anh chậm rãi mở chiếc hộp ấy ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hình trái tim. Ánh sáng lóa mắt của kim cương, rực rỡ giống như bầu trời sao, khiến người ta không thể rời mắt. “Đây…” Thịnh Thảo An bây giờ lại lấy tay che miệng của mình. Người đàn ông trước mặt không ngờ đã chuẩn bị cả nhẫn cầu hôn cô. Cũng có nghĩa là anh ấy đã chuẩn bị chu toàn, muốn lấy mình rồi? Trái tim Thịnh Thảo An không ngừng đập loại, trong đầu lúc này trống rỗng. “Anh chính thức cầu hôn em, mong em có thể gả cho anh.” Đường Lực tình tứ nhìn cô. Thịnh Thảo An cảm giác hình như mình đang cách ly với cả thế giới, dường như trên thế giới này chỉ còn cô và Đường Lực. “Em đồng ý gả cho anh không?” Từng câu nói thâm tình của Đường Lực, khiến Thịnh Thảo An càng ngày càng hồ đồ.