CHƯƠNG 579: CÓ ÂM MƯU Tiêu Mộc Diên ngạc nhiên nhìn Lâm Linh đang cúi đầu, không thể tin hỏi ngược lại: “Lâm Linh, cậu đang nói cái gì?” “Chẳng lẽ bây giờ em còn chưa nghe rõ lời cô ta nói sao?” Vẻ mặt Thịnh Trình Việt u ám. Lâm Linh vừa nhỏ giọng khóc, vừa mở miệng nói: “Thật xin lỗi… Đây tất cả đều là lỗi của tớ…” Nhìn dáng vẻ này của Lâm Linh, Tiêu Mộc Diên càng cảm thấy mê mang. “Không, sao có thể như vậy chứ? Cho tới nay Lâm Linh đều giúp đỡ em, cô ấy có lý do gì mà phản bội công ty, phản bội em?” Tiêu Mộc Diên nói, cơ thể bắt đầu lui về phía sau. Lâm Linh vẫn cứ lắc đầu: “Thật xin lỗi, sở dĩ tớ làm như vậy cũng là vì tiền. Vì tớ muốn rời khỏi Trung Quốc, ra nước ngoài phát triển. Nhưng người không có thành tích cao như tớ, muốn đi nước ngoài, nhất định phải có nguồn tài chính khổng lồ. Cho nên…” “Cậu cần tiền, tại sao không trực tiếp nói với tớ?” Tiêu Mộc Diên dùng tay lắc mạnh bả vai Lâm Linh. “Thật ra lúc đầu tớ cũng định nói với cậu, nhưng… tớ cảm thấy cậu thật quá bận rộn, căn bản cũng không rảnh chú ý tới tớ. Đúng lúc có người đề nghị một số tiền lớn, nói tớ chỉ cần trộm văn kiện nhân sự của công ty ra là được rồi. Nên tớ liền…” Lâm Linh vừa run rẩy vừa nói, trong hai tròng mắt ướt át đầy áy náy. “Bây giờ nhận sai cũng vô dụng rồi, cuối cùng cô chỉ là một kẻ phản bội. Cô đã bị sa thải.” Tiêu Mộc Diên hít sâu một hơi, giống như làm một quyết định trọng đại, cuối cùng vẫn nói ra câu này. Lời này cũng trong dự liệu của Lâm Linh, nhưng cô ta cảm thấy vô cùng hối hận. Cô ta thật không ngờ sự việc lại bại lộ nhanh như vậy. “Thật xin lỗi, Diên Diên, cậu hãy cho tớ một cơ hội nữa, để tớ lấy công chuộc tội.” Lâm Linh nước mắt giàn dụa, quỳ xuống. Biểu lộ xem ra cực kỳ bi thương, thật sự có chút điềm đạm đáng yêu. Tiêu Mộc Diên không có lòng trắc ẩn đối với người phụ nữ trước mắt này, chẳng lẽ đều do bản thân cô quá nhân từ, nên khiến người bên cạnh thích phản bội cô sao. “Tôi sẽ không tha thứ cho cô. Dù sao sau này công ty Tiêu Thị không có quan hệ gì với cô, hãy tự giải quyết cho tốt đi.” Vẻ mặt Tiêu Mộc Diên lạnh lùng, sau khi nói xong cũng không quay đầu lại mà quay người rời đi, mặc cho Lâm Linh ở phía sau cô la to. Không phải Lâm Linh muốn xuất ngoại sao? Vậy Tiêu Mộc Diên liền thành toàn cho cô ta. Vừa đi khỏi sân bay, Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất tức giận vì chuyện của Lâm Linh. Nhưng hình như cô mải tức giận mà quên mất một chuyện khác. Vừa nãy rõ ràng Thịnh Trình Việt và Lâm Phong cũng ở bên cạnh, tại sao cô có thể cứ đi như thế chứ. Bây giờ cô phải nhân cơ hội này nói rõ ràng mọi chuyện với Thịnh Trình Việt. Khi Tiêu Mộc Diên quay đầu lại thì thấy Thịnh Trình Việt dẫn theo Lâm Phong lướt qua người mình. Anh cũng không liếc nhìn cô thêm một cái. Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? Người đàn ông này định cứ lạnh nhạt với cô như vậy sao? Chẳng lẽ hai người họ phải mỗi người một ngả sao? “Thịnh Trình Việt, anh đứng lại đó cho em.” Tiêu Mộc Diên vô cùng chán ghét tình trạng như bây giờ. Cô muốn lật bài ngửa với Thịnh Trình Việt. Lúc đầu tưởng Thịnh Trình Việt sẽ tiếp tục lạnh lùng bước đi, ai ngờ anh lại ngừng lại, giống như đã sớm dự liệu được sẽ xảy ra chuyện như thế. “Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?” Ít nhất anh phải cho cô một giải thích hợp lý, nếu không cô sẽ không có ý định từ bỏ. Giọng điệu Thịnh Trình Việt hết sức bình tĩnh: “Tại sao anh không thể đối với em như vậy?” Anh hỏi lại cô. “Nếu như anh không muốn làm vợ chồng với em nữa, chúng ta có thể ly hôn. Anh cũng không cần phải cảm thấy khó xử như thế.” Tiêu Mộc Diên căn bản cũng không thể chịu được dáng vẻ xa cách kia. Có lẽ, dùng cách này uy hiếp anh sẽ khiến cho vấn đề của họ được giải quyết dễ dàng, vì bây giờ cũng chỉ có thể còn nước còn tát thôi. “Ly hôn?” Lúc nói ra hai chữ này, giọng điệu Thịnh Trình Việt vô cùng lạnh lùng. Tiêu Mộc Diên cũng không ngờ Thịnh Trình Việt lại phản ứng như vậy. Cô vốn tưởng anh sẽ bắt đầu cảm thấy sốt ruột, sau đó giữ cô lại. Nhưng trên thực tế, anh lại không hề có phản ứng gì. Sau đó, điện thoại Thịnh Trình Việt vang lên, sau khi nghe điện thoại anh lập tức vội vã rời đi. Tiêu Mộc Diên dùng tay ôm ngực mình. Bây giờ anh thật không hề quan tâm cô nữa sao? Anh không thèm nói nửa lời mà cứ đi như thế, dù cô mở miệng nói ly hôn, thế mà anh cũng thờ ơ. Thật là lòng người dễ thay đổi. Tại sao người đàn ông này có thể thay lòng đổi dạ nhanh như vậy? Nhưng điều này không hề phù hợp với tính cách trước kia của anh. Chẳng lẽ cái mắt nhìn thấy chưa hẳn là sự thật. Chuyện này có thể là có ẩn tình khác. Tiêu Mộc Diên dùng tay xoa mắt mình một cái, một lần nữa nuốt nước mắt sắp chảy ra về trong bụng. Cô lấy lại tinh thần, dù sao cô còn phải chèo chống toàn bộ công ty, không thể yếu đuổi như vậy. Cô quyết định phải dựa vào sức mình, điều tra mọi việc rõ ràng. Đúng là Lâm Linh vì tiền mới bán chính mình sao? Tiêu Mộc Diên đột nhiên cảm thấy quyết định của mình thật sự quá qua loa. Cô quyết định quay trở lại tìm Lâm Linh. Nhưng khi quay lại, cô phát hiện Lâm Linh vừa mới khóc thút thít ở đó đã không thấy bóng dáng đâu. Cô ta lên máy bay rồi sao? Hay là đã được đưa đến chỗ nào rồi? Bây giờ cũng không gọi được điện thoại cho cô ta nữa. Xem ra đúng là thất sách, rốt cuộc đây là âm mưu gì? Càng ngày Tiêu Mộc Diên càng cảm thấy vô cùng bất an. Trên xe. Nhìn sắc mặt khó coi của Thịnh Trình Việt, Lâm Phong không nhịn được nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Chúng ta thật cứ mặc kệ bà chủ như vậy sao?” “Mặc kệ!” Thịnh Trình Việt dữ dằn nói. Nhưng Lâm Phong thấy bây giờ trên mặt anh đang viết ban chữ lớn khẩu thị tâm phi đấy. Đại khái chính là dáng vẻ: miệng rất cứng nhưng cơ thể lại rất thành thật. “Sắp xếp người theo dõi nhất cử nhất động của cô ấy cho tôi. Cô ấy gặp ai, làm gì, tôi đều muốn biết, còn có một điểm mấu chốt là nhất định phải đảm bảo an toàn của cô ấy. Nếu cô ấy thiếu một sợ tóc thì tôi sẽ hỏi tội cậu.” Thịnh Trình Việt nhắm mắt lại, sờ môi nói. Trong lòng Lâm Phong không nhịn được rùng mình một cái. Rõ ràng anh rất quan tâm Tiêu Mộc Diên nhưng lúc đối mặt với cô lại tỏ vẻ thờ ơ. Bây giờ lại còn bảo mình sắp xếp người đến bảo vệ cô. Rốt cuộc trong lòng ông chủ muốn làm gì? Hơn nữa oan ức nhất là tại sao Tiêu Mộc Diên thiếu một cọng tóc cũng hỏi tội cậu? Thật là tường thành cháy, tai bay vạ gió. Chỉ hi vọng hai người họ nhanh chóng hòa giải. Như vậy thì cậu có thể bớt được rất nhiều chuyện. “Có ý kiến?” Rõ ràng anh chỉ nói ba chữ, nhưng lại có sát khí. “Không có, không có.” Làm sao cậu dám nói có đây. Lâm Phong vội vàng nói, cậu sợ mình chậm mấy giây thì sẽ chịu đại hình: “Em lập tức đi sắp xếp người.”