CHƯƠNG 617: ÔM THẬT CHẶT ANH ẤY Sau khi nghe được Triệu Dương nói những lời này, Thịnh Thảo An cả người cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Nói cách khác, anh thật ra chưa chết. Cô cũng không kìm nối nước mắt đang muốn trào ra ngoài. Sau đó cũng không nhìn được nhào vào ngực Triệu Dương. Cô sống chết ôm lấy anh. “Em đang mơ sao? Anh thật sự đã trở về rồi sao?” Thịnh Thảo An vừa khóc ướt hết mặt vừa ôm lấy anh. Triệu Dương cũng rất đau lòng nói: “Anh thật sự đã trở về rồi, anh đã trở về bên em rồi đây. Sau này cũng sẽ không rời xa em nữa.” “Lời anh nói đều là thật sao? Anh có biết không? Em nghĩ rằng anh đã chết rồi, em rất đau lòng, em muốn đi báo thù cho anh, nhưng mà em không làm được gì cả…” Khi Thịnh Thảo An nói đến đây, cả người đều trở nên ủ rũ. Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Thịnh Thảo An, Triệu Dương không đành lòng mà đưa tày lên giúp cô gạt đi nước mắt trên mặt, theo sau đó là một nụ hôn nhẹ trên trán cô: “Xin lỗi em, tất cả đều là lỗi của anh, anh không nên để em lo lắng như vậy. Hơn nữa, chuyện nguy hiểm như đi báo thù, sao anh có thể để em làm được chứ.” “Vậy vì sao anh không quay lại tìm em trước? Em thật sự rất buồn rất khó chịu, gần đây lại xảy ra quá nhiều chuyện, em….” Thịnh Thảo An nói xong lại khóc nấc cả người lên. Ngay lúc này cô khóc lên như một đứa trẻ. “Sau khi anh biết chuyện xảy ra, anh ngay lập tức về bên này trước tiên. Nhưng anh vẫn không nghĩ đến anh đã trễ một bước rồi. Em đừng buồn nữa.” Triệu Dương chỉ có thể im lặng mà ôm lấy cô trong lòng mình, cuối cùng là thở dài một hơi. Thịnh Thảo An lúc này cũng không kìm được tiếng khóc của mình: “Anh có biết hay không? Nếu anh còn không trở về nữa, em sắp điên lên mất rồi…” “Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, anh cuối cùng cũng hiểu được tấm lòng của em giành cho anh.” Đây chính là điểm tốt duy nhất. Triệu Dương cảm thán trong lòng. “Anh còn không biết xấu hổ mà nói ra những lời này sao? Nếu anh biểu đạt tâm ý của mình với em sớm một chút, không phải tốt hơn rồi sao? Hết lần này đến lần khác để em cũng với người kia yêu đương hẹn hò, sau đó giờ mới chịu nói với em…” Thịnh Thảo An dứt khoát đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Triệu Dương. Triệu Dương trưng ra một gương mặt vô tội. “Tuy như vậy nhưng anh là bị oan à, anh vừa phát hiện mình thích em, anh còn là lần đầu chạy đến tỏ tình với em, hơn nữa cũng không phải là một lần. Thế nhưng em lại muốn chạy theo người khác mà. Lời của anh nói làm cho Thịnh Thảo An á khẩu không trả lời được. Nhìn Thịnh Thảo An cuối đầu, giống như một chú cún bị khi dễ, Triệu Dương không hiểu sao càng thêm đau lòng. “Về sau dù có xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để em rời xa anh.” Triệu Dương để cô dựa vào ngực mình. Lúc này Thịnh Thảo An đã mang theo ngọt ngào tiến vào mộng đẹp, đã rất lâu rồi cô không có an giấc như vậy rồi. Ngày thứ hai lúc Thịnh Thảo An tỉnh lại, phát hiện bên cạnh mình lại trống vắng. Cô luống cuống! Lẽ nào hôm qua, tất cả đều chỉ là một giấc mộng thôi sao? Đúng lúc cô đang ba chân ban cẳng muốn nhảy xuống giường, Triệu Dương lại bưng một to cháo thơm ngào ngạt đến. Thịnh Thảo An thấy cảnh này, gương mặt bỗng trở nên hớn hở. Thì ra chuyện đêm qua không phải là giấc mơ, Triệu Dương anh thế mà lại không chết, hai người họ có thể trường sương tư thủ, vĩnh viễn bên nhau. Thịnh Thảo An cũng bất chấp tất cả, lập tức bổ nhào lên người Triệu Dương. Sự phấn khích này đã mất từ lâu trong cô làm cô có chút hạnh phúc quá không kịp đề phòng. Thấy vậy, Triệu Dương chỉ còn cách bưng tô cháo trong tay nâng cao lên, để Thịnh Thảo An trực tiếp lao vào người mình, anh chỉ có thể bất đắc dĩ nói ra câu cưng chiều: “Trên tay của anh có cháo đó. Người phụ nữ này sao đột nhiên trở nên manh động như vậy? “Trên tay anh có cháo thì sao?” Thịnh Thảo An có chút bá đạo mà ôm eo anh, nhắm mắt lại hùng hồn bác bỏ. Bây giờ bây giờ có chút không quen với bộ dạng phách lối như vậy: “ Em cứ lao lên mạnh mẽ như vậy, lỡ cháo nóng trong tay anh đổ ra, em bị bỏng thì phải làm sao? Làm thế nào mà chút ý thức về an toàn bản thân cô cũng không có? Luôn khiến cho người ta phải lo lắng như vậy. Triệu Dương có chút bất ngờ phát hiện ra, hình như mình đột nhiên cẩn thận hơn trước. Bởi vì anh ấy trước đây thực sự không bao giờ quan tâm đ ến những điều này. Xem ra cô gái này đã thay đổi anh rất nhiều. “Em không lo cái này, bởi vì em biết anh sẽ bảo vệ em.” Thịnh Thảo An không biết từ đâu mình có niềm tin này. Giống như từ giây phút nhìn thấy Triệu Dương ở trước mặt mình, cô cảm thấy thế giới này tràn đầy hi vọng. “Em buông anh ra, nhanh ăn cháo này đi, để nguội không ngon nữa, anh nghe nói gần đây em không ăn gì cả, thật sự anh rất đau lòng.” Nói thật, Triệu Dương rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cô. Thịnh Thảo An bị mùi hương trên người anh mê hoặc, cảm thấy muốn cợt nhã anh: “Em không muốn ăn đồ ăn đâu, chỉ muốn ôm anh thôi.” “Trước kia sao anh không nhận ra em lại bám người như vậy nhỉ?” Triệu Dương cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng cũng rất buồn cười.” “Nhanh ăn một chút đi mà.” Nhìn thấy Thịnh Thảo An vẫn không nghe lời, vẫn cố chấp ôm mình, anh kiên nhẫn nói. Thịnh Thảo An lúc này lại liều mạng lắc đầu: “Em không ăn, không ăn,…” “Vậy nếu như anh đút cho em thì sao?” Triệu Dương nhìn người trong ngực mình, dùng giọng nghịch ngợm nói. Quả nhiên, Thịnh Thảo An sau khi nghe anh nói như vậy, lập tức ngay ngắn lui về, ngồi trên giường, hai tay đặt trên bắp đùi mình. Động tác cùng biểu cảm, như muốn biểu hiện sao anh còn không mau đến đút cho em. Triệu Dương nhịn không được che miệng cười. Trước đây sao anh lại không biết cô vốn lại thú vị như vậy? Anh đi qua, ra dáng mang cháo đút cho Thịnh Thảo An ăn. Bởi vì sau khi sống sót qua tai nạn lần này, anh phải đối xử với cô tốt gấp đôi. Không thể để cho bất cứ ai cướp cô đi. Bởi vì sau khi thích một người, thật sự sẽ kìm lòng không đặng. Thịnh Thảo An trên mặt mỉm cười hạnh phúc, nhìn Triệu Dương. Ở cửa phòng vang lên vài tiếng ho khan. Phá vỡ không khí mập mờ. Thịnh Thảo An không chịu được nhìn về hướng cửa với ánh mắt hình viên đạn. Thịnh Trình Việt này, sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, hết lần này đến lần khác quấy rầy bọn họ, không thể để bọn họ ngọt ngào với nhau một chút sao? “Thảo An, đến đây với anh một lát.” Thịnh Trình Việt nói một câu sau đó lạnh lùng quay lưng đi. Thịnh Thảo An đương nhiên không thể từ chối. Mà Triệu Dương cũng hoàn toàn đứng về phía Thịnh Trình Việt. Cho nên cô dù không cam tâm tình nguyện vẫn phải đi. “Cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng đứng về phía em.” Triệu Dương nắm chặt tay cô.