CHƯƠNG 632: LẠI CHO ANH CƠ HỘI NỮA “Nhưng mà…” Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt này giống như có rất nhiều bí mật. Trương Lân quỳ xuống, ôm mộ bia khóc đến vô cùng khổ sở: “Xin lỗi, tất cả những chuyện này là đều là lỗi của anh. Vốn dĩ anh cho rằng anh rời khỏi em là sự giải thoát tốt nhất đối với em. Nhưng mà tại sao em lại đối xử với mình như vậy? Nếu như anh sớm biết mọi chuyện ra nông nỗi này, cho dù có đánh chết anh, anh cũng sẽ không rời khỏi em, em có bằng lòng tha thứ cho anh không?” “Vậy nếu như lại cho anh một cơ hội nữa, anh sẽ chọn đi cùng với cô ta sao?” Thịnh Trình Việt ở bên cạnh mở miệng nói. “Nếu như trời cao lại cho tôi một cơ hội nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ rời khỏi cô ấy. Tôi sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.” Trương Lân lấy tay đè vào ngực mình. “Vậy thì cho anh một cơ hội nữa đi.” Thịnh Trình Việt nói tiếp . Tiêu Mộc Diên lập tức liền cuống lên, trừng mắt nhìn Thịnh Trình Việt nói:”Anh đừng nói khoác. Dáng vẻ này của anh là sẽ khiến cho người ta hi vọng lại khiến cho người ta thất vọng. Đó là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.” “Anh là người tàn nhẫn như thế sao?” Thịnh Trình Việt không nhịn được cắt đứt lời của Tiêu Mộc Diên, sau đó lại nói với Trương Lân: “Anh thử nhìn xem người đứng phía sau là ai vậy?” Không ngờ Trương Lân vừa quay người lại đã nhìn thấy Cao Ngọc Mai, cô vẫn đang lấy tay che miệng. Cao Ngọc Mai nước mắt rơi đầy mặt, dáng vẻ vô cùng kích động, sau đó trực tiếp nhào tới. Mà Trương Lân cũng không quan tâm nhiều nữa, anh ta cũng trực tiếp ôm chặt cô. Nếu như không có người bên ngoài chắc chắn hai người sẽ đã hôn nhau rồi. Thịnh Trình Việt lại dùng tay che mắt Tiêu Mộc Diên lại: “Hình ảnh này không thích hợp cho trẻ em nhìn, em đừng nên xem.” Tiêu Mộc Diên lại vô cùng thiếu kiên nhẫn đẩy anh ra: “Tại sao em không thể nhìn?” Cái gì mà không thích hợp cho trẻ em nhìn? Anh tìm lý do rách nát gì chứ? Thấy thế Thịnh Trình Việt cũng chỉ đành vội vã xua tay nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta có cần cản trở người khác đoàn tụ hay không? Phải mau chóng rời đi thôi.” Sau đó anh vội kéo Tiêu Mộc Diên sang một bên “Anh còn nói anh không có chuyện gì gạt em?” Tiêu Mộc Diên nghĩ tới lời Thịnh Trình Việt vừa nói mới cảm thấy anh vốn là tội lỗi chồng chất, giống như sắp khiến mình xoay vòng vòng luôn rồi. “Không được, em phải đến xem một chút rốt cuộc bọn họ sẽ phát triển ra sao..” Thịnh Trình Việt cũng ý thức được tình huống bây giờ không tốt lắm, vì thế anh cũng mau chóng rút lui. Lôi kéo Tiêu Mộc Diên ở bên cạnh nhìn hai người kia đang hôn nhau nồng nhiệt. Sau khi hai người hôn nhau nồng nhiệt xong cuối cùng cũng lưu luyến bỏ đối phương ra. “Xin lỗi, tất cả những chuyện này đều là lỗi của anh. Em đồng ý tha thứ cho anh, cao chạy xa bay cùng với anh không? Anh đồng ý một đời một kiếp chăm sóc cho em, chỉ cần em đừng rời khỏi anh.” Trương Lân nhìn Cao Ngọc Mai như nhìn báu vật, chứa đầy tình ý nói. Nghe anh ta nói như thế, Cao Ngọc Mai càng cảm động bật khóc nức nở. “Em đồng ý từ sau khi anh đi rồi, cả người em trở nên chán chường, mất ăn mất ngủ, một lòng một dạ muốn trở về bên cạnh anh.” Cô ta ôm anh ta, nước mắt lưng tròng nói. “Cả đời này ang cũng sẽ không sẽ rời khỏi em nữa. Từ sau khi trải qua chuyện lần này, anh phát hiện em mới là người trong lòng anh muốn nhất, những thứ khác anh không cần .” Lần này Trương Lân muốn nói hết ra những lời trong lòng mình, anh ta không muốn lừa mình dối người nữa. “Nhưng mà tại sao anh lại bỗng nhiên quay về thế ?” Cao Ngọc Mai ngây ngốc hỏi. “Thật ra căn bản anh cũng không có đi Mỹ, chỉ là mượn danh nghĩa để gạt em mà thôi. Cho nên giây phút biết em xảy ra chuyện anh đã lập tức chạy tới. Anh không nghĩ tới sẽ trở thành như vậy, suýt chút nữa đã doạ chết anh rồi. Sau này em đừng lấy chuyện này ra đùa với anh nữa.” Bây giờ Trương Lân mới thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt vừa trách cứ lại vừa cưng chiều nhìn cô. Cao Ngọc Mai lập tức nín khóc mỉm cười: “Sau này em sẽ không gạt anh nữa, hơn nữa đây cũng không phải là chủ ý của em mà là của Thịnh Trình Việt.” Cô quay đầu lại chỉ về phía sau. Thịnh Trình Việt cũng gật đầu. “Vậy coi như trước đây anh giúp anh ta không uổng công. Bây giờ hai chúng ta đi đến một chỗ không có ai quấy rầy nào. Anh không muốn làm việc gì nữa, anh chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh em.” Trương Lân ôm Cao Ngọc Mai thật chặt, giống như chỉ cần anh vừa buông tay, cô sẽ lập tức biến mất. “Vậy bây giờ chúng lên đường thôi, đừng để ý tới thế tục hỗn loạn dồn dập này nữa.” Đương nhiên trong lòng Cao Ngọc Mai vui như nở hoa. Chỉ là chưa đi mấy bước, cô lại nhớ tới một chuyện khác, sau đó lại bổ sung nói một câu:”Hình như chúng ta đã bỏ sót một người.” Trương Lân không rõ hỏi: “Ai?” “Lẽ nào anh đã quên Quả Quả sao? Nói thế nào con bé cũng là con gái của em. Em không thể nào bỏ mặc con gái của mình như vậy.” Vào lúc này Tiêu Mộc Diên trốn ở một bên không nhịn được đi ra nói:”Chuyện này cô cứ yên tâm giao cho tôi là được. Hạo nhà chúng tôi vô cùng thích Quả Quả, bọn nhỏ là thật lòng yêu thương nhau.” Ít nhất trong mắt cô nhìn thấy là như vậy, nhưng đương lúc này cô không thể không nói như vậy. Bởi vì nếu như bọn họ thật sự mang Quả Quả đi, vậy thì sau này con trai bảo bối của cô có thể sẽ mãi mãi thất tình. Nếu thế không bằng để cho cô ích kỷ một chút, khiến cho Quả Quả ngoan ngoãn ở bên cạnh Thịnh Tuấn Hạo đi. “Nhưng mà tôi lại rất có lỗi với con bé, tôi không muốn phụ lòng con bé nữa.” Vẻ mặt Cao Ngọc Mai vô cùng hổ thẹn, trong lòng rất xoắn xuýt. “Cô yên tâm, hai người các người vẫn là có thể đến thăm con bé, dù sao trước sau gì Quả Quả cũng là con dâu của nhà chúng ta. Cô cứ xem đã gả con gái ra ngoài là được rồi.” Tiêu Mộc Diên vẫn là nói hoài không dứt. Cao Ngọc Mai vẫn là hơi khó xử. “Sau này chúng ta cũng sẽ có kết tinh tình yêu của chúng ta.” Trương Lân đặt tay của Cao Ngọc Mai lên mặt mình. “Nhưng mà…” Cao Ngọc Mai ấp a ấp úng. “Không có nhưng mà!” Trương Lân lập tức cắt ngang lời:”Anh biết em sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng, thế nhưng con gái đều là phải gả đi, nếu như con bé đã tìm được nửa kia thuộc về mình, vậy em hãy chúc phúc cho con bé đi.” Tiêu Mộc Diên cũng tiếp tục tiến lên quạt gió thổi lửa:”Con bé sẽ cảm thấy vui mừng thay cho các người, chỉ là thỉnh thoảng đôi lúc các người trở về thăm con bé cũng được. Hoặc là bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển các người cũng có thể gọi video call với con bé được mà.” Cho dù cô có nói đến rách miệng cũng phải khiến cho bọn họ đáp ứng. “Vậy tôi có phải sửa lại cách xưng hô gọi cô là bà thông gia à?” Sau khi nghĩ thông suốt Cao Ngọc Mai bắt đầu đùa giỡn. “Vậy chúng ta sẽ không quấy rầy hai người nữa.” Nói xong, Tiêu Mộc Diên liền dắt tay Thịnh Trình Việt, cô suy nghĩ muốn mau chóng rời đi. Đi chưa được vài bước Cao Ngọc Mai vẫn gọi cô lại: “Cô nhớ tới giúp tôi chăm sóc Quả Quả thật tốt, cô nói với con bé có thời gian tôi sẽ trở lại thăm con bé.” Tiêu Mộc Diên gật gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm, cô lôi kéo Thịnh Trình Việt rời đi. Mới vừa đi xa một chút, Tiêu Mộc Diên đã nhìn Thịnh Trình Việt, chính là thái độ dẫn binh hỏi tội:”Không ngờ anh lại giấu diếm em làm nhiều như vậy.”