CHƯƠNG 670: HÔN “Được, vậy cả đời anh sẽ ở bên cạnh hai người.” Một lát sau, Triệu Dương giống như không cần suy nghĩ, thong thả nói ra một câu như vậy. Câu nói này thật khiến Thịnh Thảo An tức gần chết. Vốn dĩ, cô nói như vậy chỉ vì muốn ép Triệu Dương đi mà thôi, nào ngờ anh lại thuận nước đẩy thuyền, thật sự là nằm ngoài dự liệu của cô, chẳng lẽ cô thật không thể thoát khỏi Triệu Dương luôn chung tình với mình trước mặt này sao? “Tôi nói anh có phải kẻ ngốc hay không? Tôi ân ái cùng với anh ta cho anh xem, anh cảm thấy như thế có hạnh phúc không? Anh có bệnh à?” Thịnh Thảo An lại không kìm được tức giận, thậm chí cô cảm giác người đàn ông trước mắt sắp bị cô bức điên rồi, nhưng cô làm sao lại có năng lực lớn như thế, bức anh thành cái dạng này. Lúc này, Thịnh Thảo An lại cảm thấy thật phiền phức, chẳng lẽ những lời chua ngoa không đẩy anh đi được sao? “Em nói những lời này chứng tỏ trong lòng em vẫn có anh, vì em đang lo lắng cho anh, em đã nói như vậy thì anh càng kiên định suy nghĩ của mình.” Triệu Dương không chùn bước, nhưng Thịnh Thảo An nghe xong lại kinh hồn bạt vía, hình như người đàn ông này càng bị áp chế lại càng dũng cảm, cô thật không ép nổi anh đi. “Anh thật sự quá ngu ngốc rồi, tôi làm sao có thể quan tâm anh chứ.” Thịnh Thảo An cúi đầu khẽ nói. Cô nói như vậy vì hình như cô không tìm được lời nào có thể phản bác anh, người đàn ông đó còn cố chấp hơn tưởng tượng của cô, hơn nữa hình như càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, có vẻ cô đã đánh giá quá thấp năng lực của anh rồi. Khi Thịnh Thảo An còn đang buồn bực, trong đầu tìm kiếm từ ngữ, thì bỗng có một gương mặt anh tuấn phóng đại trước mắt mình, không sai, người trước mắt này chính là Triệu Dương, anh hôn mạnh lên mặt cô một cái, ngay khi cô còn đang bất ngờ, anh lại hôn một cái nữa. Nụ hôn bất ngờ này dọa Thịnh Thảo An kêu to một tiếng, vì cô cũng không ngờ kịch bản có thể phát triển thành như vậy. Cô tưởng anh sẽ thở phì phò chạy mất, sau đó cô có thể yên tâm chuẩn bị con đường báo thù của mình. Nhưng vì người đàn ông trước mắt này, gần như toàn bộ kế hoạch của cô có nguy cơ bị đổ bể rồi. Lúc này, Thịnh Thảo An hoàn toàn mềm lòng rồi, cô không tìm ra lý do gì từ chối anh. Người đàn ông này tốt với cô như vậy, hơn nữa chính cô đã nói ra những lời tổn thương anh nhiều đến thế mà anh vẫn chung tình tuyệt đối với cô, ý chí của anh vẫn hết sức kiên định, có lẽ sau này cô cũng không tìm được một người nào như vậy nữa. Nên giờ đây Thịnh Thảo An chọn im lặng, có lẽ cô nên từ bỏ việc báo thù thôi, cô muốn rời đi với người đàn ông này. Cũng vào lúc này, Triệu Dương tiếp tục nói với cô: “Anh biết tất cả những lời em vừa nói đều không phải điều em muốn, anh sẽ không để tâm những lời đó đâu, vì trong lòng anh mãi mãi chỉ có mình em, anh muốn cả đời ở bên em, không muốn để bất kỳ ai tổn thương em nữa, anh xin em hãy cho anh một cơ hội có được không?” Lời nói tràn ngập từ tính của anh vang lên bên tai cô, giống như truyền đến từng tế bào trong cơ thể cô. Thịnh Thảo An rất muốn trả lời một chữ “vâng”, nhưng lời vừa đến miệng đã bị âm thanh đẩy cửa ngăn lại. “Không ngờ tôi mới đi ra ngoài một lúc, hai người đã ở trong này tán tỉnh nhau rồi.” Ánh mắt Đường Lực lập tức dừng trên người họ. Hơn nữa bây giờ hai người còn đang ôm nhau, hình như một giây sau mới biết có người đi vào. Được, có phải Thịnh Thảo An muốn chơi trò một chân đạp hai thuyền không? Rõ ràng cô nói muốn đi cùng mình, kết quả bây giờ lại nằm trong vòng tay người đàn ông khác, đây chính là thật lòng mà cô nói sao? Nhưng tại sao lúc này anh ta lại cảm thấy tức giận như vậy? Lẽ ra anh ta phải ước gì người phụ trước mắt này mau chóng rời khỏi mình chứ, vì anh ta cũng không muốn nói thêm lời nào với cô nữa, thế này, không phải anh ta càng vui vẻ sao? Tại sao anh ta lại cảm thấy buồn bực như thế, ngực như bị bóp chặt, khó thở, đúng, anh ta đang giận. Chắc chắn là vậy, anh ta không thể thích Thịnh Thảo An, cho tới nay anh ta chỉ thần hồn điên đảo vì Tiêu Mộc Diên mà thôi, anh ta vẫn biết điều đó. Sự xuất hiện của Đường Lực làm tan rã tất cả lý trí của Thịnh Thảo An. Cô sẽ không chìm đắm trong tình cảm sâu đậm của Triệu Dương nữa, cô không thể không kiềm chế lòng mình nữa, cô bị dọa vội vàng đẩy Triệu Dương ra. “Đường Lực, anh đừng hiểu lầm, em và anh ta thật sự không có quan hệ gì, em đã đồng ý kết hôn với anh thì em sẽ giữ lời hứa.” Thịnh Thảo An cũng không biết tại sao mình lại biến thành thế này, nhưng lúc này cô không muốn Đường Lực hiểu lầm mình, nên mới sốt ruột giải thích tất cả mọi việc với anh ta. Nhưng trong mắt Triệu Dương, tất cả đều cho thấy sự tầm thường của Thịnh Thảo An. Hơn nữa, vì Đường Lực, vừa nãy cô lại không hề do dự đẩy mình ra, việc này hình như cũng không phải lần đầu tiên, nhưng tại sao trái tim anh vẫn mơ hồ đau? “Hay là thế này đi, hai người cứ ở bên nhau, tôi sẽ không ở đây quấy rầy hai người nữa. Hơn nữa tôi cũng không muốn trở thành ‘bóng đèn’ của hai người, vì thế người nên đi là tôi.” Dứt lời, Đường Lực vội lui về phía sau mấy bước, rồi quay người đi về phía cửa. Anh ta cảm thấy quá tức giận, giống như thứ vốn thuộc về mình bị người khác cướp đi. Đợi chút, anh ta đang nghĩ gì thế? Thứ vốn thuộc về mình, khi nào thì người phụ nữ đó thuộc về mình? Cái này căn bản không có khả năng, trong lòng anh ta chỉ có Tiêu Mộc Diên, không còn chỗ cho người khác, nên chắc chắn tất cả chỉ là ảo giác của anh ta mà thôi. Nhưng bây giờ người phụ nữ đó cũng không đuổi theo, dựa vào cách người phụ nữ đó gần đây quấn chặt lấy mình, lẽ ra cô nên bất chấp tất cả mà đuổi theo mới đúng, nhưng tại sao lại không hề có động tĩnh gì chứ, sau khi nghĩ vậy, anh ta vốn đang bước nhanh chợt dừng bước. Anh ta không kìm chế được, lần nữa quay lại phòng bệnh. Kết quả anh ta nhìn thấy cảnh Triệu Dương hôn Thịnh Thảo An. Tại sao khi nhìn thấy hình ảnh đó anh ta lại cảm thấy khó chịu như thế? Bây giờ Triệu Dương đang nhắm mắt lại, hôn Thịnh Thảo An mãnh liệt, còn Thịnh Thảo An lại… không hề phản kháng. Chẳng lẽ hai người họ thật sự tâm đầu ý hợp? Anh ta vừa đi khỏi hai người đã ở ngay trong phòng bệnh hôn nhau rồi. Không thể! Tuyệt đối không thể như thế, anh ta nuốt không trôi cục tức này.