CHƯƠNG 761: TẤT CẢ ĐỀU LÀ LỪA NGƯỜI Sau khi nhìn thấy phản ứng khác thường của An Tiêu, An Sâm đột nhiên cảm thấy lo lắng: “Cậu làm cái gì rồi? Phản ứng vậy là sao? Lẽ nào cậu đang lừa cô ấy?” “Anh trai à, cô ấy không phải đã tình nguyện trở thành người phụ nữ của anh rồi sao? Sao lại rời bỏ anh mà đi rồi?” An Tiêu có chút kích động day day trán. “Mọi chuyện xảy ra bây giờ không phải do một tay cậu gây ra sao? Bởi vì chỉ có đồng ý cùng cô ấy kết hôn, cậu mới bằng lòng nói tung tích của Thịnh Trình Việt cho cô ấy, vì vậy tôi mới cùng cô ấy diễn một màn kịch này.” An Sâm bình tĩnh nói hết ra những lời này, dường như đang nói đến chuyện ăn cơm thường ngày vậy. An Tiêu lúc này, trở nên vô cùng kích động: “Anh cả, mọi chuyện em làm đều muốn tốt cho anh, sao anh lại không nắm chắc lấy cơ hội này, lại để cho cô ấy chạy trốn trước mặt chúng ta.” “Tôi còn chưa nói cậu đâu, sao cậu lại muốn đối phó Thịnh Trình Việt? Có phải cậu bắt cóc anh ta rồi không?” An Sâm nghiêm túc dạy dỗ anh ta. “Bây giờ không phải lúc để nói những chuyện này, nếu như anh không đi tìm cô ấy, cô ấy sẽ thật sự mất mạng ở Đoạn Tư Nhai mất.” Gương mặt An Tiêu tỏ vẻ bất lực. An Sâm đột nhiên phản ứng lại, nghiêm túc hỏi một chuyện khác. “Lẽ nào mọi chuyện cậu nói đều là lừa gạt, cậu thật sự chưa từng bắt cóc Thịnh Trình Việt?” Cuối cùng An Tiêu chỉ có thể gật đầu. * “Tài xế, đưa tôi đến một nơi gọi là Đoạn Tư Nhai.” Tiêu Mộc Diên đã rất sốt ruột từ khi nghe được tung tích của Thịnh Trình Việt, lúc này cô chỉ hận không thể lập tức bay qua đó. Tài xế đưa cô đến một điểm du lịch gần đó, và nói với cô, men theo đường núi này là đến Đoạn Tư Nhai. May mà lúc này cô không mặc váy cưới, nếu không khẳng định không thể leo núi được. Nhưng lúc cô leo đến đỉnh núi lại không hề nhìn thấy hình bóng của Thịnh Trình Việt, tuy nói là địa điểm du lịch, nhưng bây giờ không phải là mùa chính, lại thêm trời mưa liên miên, vì vậy nơi đây không một bóng người. “Sao lại như vậy, không phải là Thịnh Trình Việt trốn ở đâu đó chứ?” Tiêu Mộc Diên hô gọi một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn không có ai trả lời cô. Lúc này, cô đột nhiên ngộ ra một chuyện, độ đáng tin trong lời nói của An Tiêu căn bản là con số không. Cô đã triệt để bị anh ta trêu đùa, sao Thịnh Trình Việt lại có thể ở vách núi được chứ? Nếu anh thật sự ở đây, nói không chừng anh cũng đã sớm nhảy xuống vách núi rồi. Nhảy xuống vách núi? Lúc Tiêu Mộc Diên nảy ra cái suy nghĩ này, cô nhất thời trở nên hoảng loạn, bởi vì cô không thể loại bỏ khả năng này. Nếu như Thịnh Trình Việt thật sự bị bắt đến đây, nếu như không cẩn thận mà rơi xuống dưới, vậy phải làm sao đây? Cô chỉ sợ bỏ lỡ tin tức nào đó của Thịnh Trình Việt, vì vậy bây giờ cô muốn ngó ra vách núi xem tình huống phía bên dưới. Ai biết được cô vừa đi đến mép vách núi liền không cẩn thận dẫm phải một cục đá, lại không cẩn thận trượt chân xuống phía dưới. Thật may vì cô nắm được mỏm đá phía trên vách núi, nhưng cả người đều lơ lửng trong không trung. Phía dưới chân của cô lúc này, là vực sâu vạn trượng. Chỉ cần tay cô thả lỏng một chút, có khả năng cô sẽ mất mạng. Nhưng dù sao cô cũng chỉ là một người phụ nữ, tay cũng không có nhiều sức lực như vậy, thể lực cũng không được tốt, lại thêm chuyện vừa nãy leo núi nên bây giờ đã rất mệt rồi. Vì vậy rất nhanh cô đã cảm thấy toàn thân vô lực, sắp không thể kiên trì tiếp. Lúc tay cô chuẩn bị rời khỏi mỏm đá, đột nhiên có một cánh tay giữ chặt lấy cô. Cô bỗng cảm thấy bản thân mình đã có hi vọng. Trong giây lát cô liền cảm thấy vui vẻ, vội vã hỏi: “Thịnh Trình Việt, là anh sao? Anh trở về tìm em sao?” Nhưng vào giây phút mà Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu lên, cô lập tức liền cảm thấy thất vọng, bởi vì người cô nhìn thấy không phải là Thịnh Trình Việt mà là An Sâm. “Nắm chặt lấy tay anh, anh lập tức kéo em lên.” Nói xong, An Sâm liền sử dụng toàn bộ sức lực, cuối cùng cũng có thể kéo được Tiêu Mộc Diên lên, sau đó ôm chặt cô vào lòng. “Xin lỗi, thiếu chút nữa là để em xảy ra chuyện rồi. Anh sẽ bảo vệ em mãi mãi, em không sao chứ? Cho anh xem xem em có bị thương ở đâu không?” Sau đó An Sâm vô cùng căng thẳng kiểm tra cô. Mà giờ phút này, Tiêu Mộc Diên dồn toàn bộ sự chú ý vào chân An Sâm. Vừa nãy anh sử dụng toàn bộ sức lực để kéo cô lên, mà xung quanh đây không hề có xe lăn. Với tốc độ và sức lực của một người tàn tật không thể nào leo l3n đỉnh núi được. Hơn nữa, không những An Sâm xuất hiện trước mặt cô, mà còn không tốn chút sức nào đã kéo được cô lên, vậy thì, chỉ còn một khả năng. Từ đầu đến giờ, An Sâm đều đang nói dối, ba người nhà bọn họ hợp lại để lừa cô. Hóa ra cô lại bị người nhà họ lừa suốt bao lâu nay, họ đúng thật là quá đáng sợ rồi. An Sâm muốn đưa tay ra chạm vào Tiêu Mộc Diên, cô lại vô cùng lạnh nhạt và ghét bỏ đẩy tay anh ra: “Đừng động vào tôi!” “Sao vậy? Có phải em bị thương ở đâu rồi không?” An Sâm lo lắng hỏi. “Đừng có ở trước mặt tôi giả mèo khóc chuột tỏ vẻ yêu thương, anh còn tưởng rằng tôi sẽ tin những gì anh nói sao? Không phải anh là người tàn tật sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện trên đỉnh núi cứu tôi, anh giải thích mọi chuyện như thế nào đây?” Tiêu Mộc Diên đột nhiên đứng dậy, dùng ánh mắt hận thù nhìn An Sâm. “Xin lỗi, chuyện này quả thực là do anh lừa em. Nhưng anh thật sự không cố ý.” Sau khi An Sâm kịp phản ứng lại, liền lập tức giải thích. “Anh đừng ở trước mặt tôi nói mấy lời vô nghĩa này nữa. Vốn dĩ tôi còn cảm thấy mình vẫn luôn lừa anh, nhưng sự thật nói cho tôi biết không phải như vậy, hóa ra cả nhà anh đều đang diễn kịch trước mặt tôi, chỉ vì muốn tôi gả cho anh. Mấy người làm như thế không cảm thấy bản thân độc ác sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” Tiêu Mộc Diên cảm thấy sụp đổ, đứng ở vách núi hét lớn. “Em nghe anh nói trước đã, anh thật sự không định lừa em, là bọn họ giấu anh trước, từ ban đầu anh đã tưởng rằng mình bị tàn tật thật, nên anh mới nói với em như vậy. Hơn nữa chuyện này anh cũng vừa mới biết.” Tâm trạng lúc này của An Sâm cũng vô cùng sụp đổ. “Đừng nói bất cứ điều gì với tôi nữa, dù sao tôi sẽ không bao giờ tin những gì mà mấy người nói nữa. Mấy người đều là kẻ xấu! Nhà anh không có một ai là tốt đẹp hết.” Tiêu Mộc Diên phẫn nộ nói với anh.