Thấy đám người Tiêu Mộc Diên chầm chầm đến gần anh, trong lòng Thịnh Trình Việt có hơi căng thẳng.
Bất chợt, bầu trời vang lên tiếng vang lớn, đám người Tiêu Mộc Diên nhanh chóng bị thu hút đi.
“Bên kia hình như có người đang cầu hôn, chúng ta vẫn là sang bên đó xem đi.” Lâm Linh đề nghị.
Cũng chẳng có ai phản đối, vì thế dòng người đến trước xe xong lại đột ngột quay đầu.
Thịnh Trình Việt thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tiêu Mộc Diên lưu luyến rồi mới lái xe ra xa chút.
Pháo hoa nở rộ trên trời, để lại tia sáng và mùi gay mũi. Tiêu Mộc Diên hoảng hốt vào khoảnh khắc ấy, tựa như quay lại vào thời điểm năm mới, cảnh người một nhà đứng trên sân khấu nói nói cười cười.
“Diên Diên, cậu xem pháo hoa đẹp không kìa.”
Tiêu Mộc Diên gật đầu, mấy bông pháo hoa này đẹp thật, nhưng cô đã từng thấy pháo hoa còn đẹp hơn thế.
“Bên kia hình như thật là có người đang cầu hôn, chúng ta qua xem đi.”
Lâm Linh và Trương Bân Bân ở bên không ngừng nói với cô cái gì, nhưng cô giống như chẳng nghe thấy cái gì. Cũng mặc cho các cô ấy kéo tay cô đi khắp nơi.
Trong đám đông có một người con trai một chân quỳ, tay giơ bó hoa và nhẫn về trước mặt người con gái phía trước, đám đông vỗ tay rầm rầm. Đoán chừng hai điều này là thứ mà những cô gái trên thế giới này khó lòng mà từ chối được thì giờ lại có đủ cả hai.
“Đồng ý đi, đồng ý đi.”
Không biết ai trong đám người hô hào như thế, xong tất cả mọi người hô theo.
Bầu không khí khoa trương như thế, cô gái kia cũng đưa tay ra, coi như đồng ý.
Trong cả quá trình, Trương Bân Bân nhìn xong cũng có cảm giác cực kỳ kích động, nhưng sao hai vị ở bên cạnh lại cứ im lìm không vui vậy?
“Này, hiện trường nhộn nhịp như vậy, các cậu cứ âm trầm thế không hay đâu.”
Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu nhìn Trương Bân Bân, trước cô ấy cũng là người thích cười thích đùa, chỉ là trưởng thành rồi thì càng chín chắn nội liễm hơn nhiều. Nhưng sau khi kết hôn với Âu Vũ Đình . . . lại dần dần quay về tràn đầy sức sống.
Trương Bân Bân nhìn nụ cười phụ họa của Tiêu Mộc Diên, cũng không biết cô đang nghĩ gì, thôi cũng coi như là cười.
Còn Lâm Linh lại cứ nhìn chằm chằm ở giữa đám người, đặc biệt là cặp nam nữ kia, hơi hoảng hồn. Lúc Trương Bân Bân định lên tiếng hỏi thì cô ấy tự mở miệng:
“Hâm mộ thật đấy.”
“. . .”
“Rồi sẽ có một ngày gặp được một người như thế.” Trương Bân Bân vỗ vai Lâm Linh, coi như an ủi động viên: “Dù sao giờ cô vẫn còn trẻ.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Lâm Linh vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng kia: “Sẽ gặp được sao? Người con trai kia, từng nói với tôi rằng sẽ cầu hôn tôi như thế, giờ lại quỳ trước mặt một người con gái khác.”
“Cô nói gì cơ?” Trương Bân Bân nhìn miệng Lâm Linh động đậy, nhưng giọng của Lâm Linh rất khẽ, lại thêm âm thanh vang dội ở đây, cô thật sự là nghe không rõ.
Lâm Linh lắc đầu: “Chúng ta về đi.”
“Không phải đang vui sao?” Trương Bân Bân hoàn toàn vui quên trời đất rồi.
Tiêu Mộc Diên nhìn ra được sự lạc lõng không rõ trong đáy mắt Lâm Linh, lại nhìn trung tâm đám đông kia, sau đó giơ tay đặt lên vai Trương Bân Bân: “Chúng ta về thôi.”
“Cậu nói gì cơ?”
“Tớ-nói, chúng-ta-về-thôi.” Tiêu Mộc Diên hét to.
Trương Bân Vân cuối cùng cũng nghe ra, thật ra cô ấy vẫn muốn xem tiếp, dù sao Âu Vũ Đình cầu hôn cô cũng không lãng mạn như thế, cô phải quay lại, cho Âu Vũ Đình xem.
“Chúng-ta-đi-ra-không-đóng-cửa.”
Tiêu Mộc Diên lại hét thêm lần nữa.
Nghe lý do này của Tiêu Mộc Diên, Trương Bân Bân cũng chẳng còn lý do gì mà lại ở lại, nếu trong quán mất mát cái gì thì không hay.
“Đi thôi.” Tiêu Mộc Diên vỗ Lâm Linh đã hóa đá đứng bên cạnh.
Lâm Linh phải qua lúc lâu mới phản ứng lại, rồi đi về cùng với Tiêu Mộc Diên và Trương Bân Bân.
May mà giờ này người trong quán cũng không đông, đông thì cũng đều là người bản địa, không sợ trong quán thiếu mất thứ gì.
Trước quán, chiếc xe mở đèn lung tung lúc nãy cũng đã không thấy đâu rồi. Tiêu Mộc Diên nhìn về chỗ ấy, lại dừng chân lại.
Nãy bọn cô đã đến trước xe rồi, cô giơ tay ra tựa như có thể sờ đến thân xe. Vừa nãy đèn xe lóa mắt, nhưng cô vẫn cảm nhận được có một đôi mắt nhìn cô sau ánh đèn.
Cảm giác ấy, rất quen thuộc.
“Diên Diên, cậu đứng đó làm gì?”
Trương Bân Bân đến trước cửa vẫy tay với Tiêu Mộc Diên, người này nãy còn bảo cô đi về, kết quả bản thân lại đứng trước cửa không đi. . .
Tiêu Mộc Diên nghe tiếng, mới bừng tỉnh, cười cười xin lỗi, sau đó quay vào trong quán.
Mà Thịnh Trình Việt lại không hề đi xa, anh nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Tiêu Mộc Diên lúc nãy, rất muốn tiến lên nói với cô cái gì, cuối cùng . . . anh vẫn là từ bỏ.
Chờ qua 9 giờ, đèn trong quán cà phê đều tắt, người cũng đã đi xa, Thịnh Trình Việt mới lái xe về nhà.
Sau đó cứ có thời gian là Thịnh Trình Việt lại chạy ra bãi biển.
Sau khi về nhà lại cầm điện thoại không ngừng lướt cái gì đó.
“Ba!” Nguyệt Nguyệt gọi Thịnh Trình Việt một tiếng.
Thịnh Trình Việt giờ đang ở trên bàn ăn nhà mình, ăn cơm, lướt điện thoại.
Lý do Nguyệt Nguyệt gọi anh là bởi khi gắp thức ăn anh thường làm rơi ra bàn, vốn nên cả bàn đầy món ngón giờ trước mắt thành hỗn loạn.
“Ba, lúc ăn cơm không được chơi điện thoại.” Nguyệt Nguyệt lại gọi một tiếng.
Bọn trẻ xung quanh vẫn coi như không thấy Thịnh Trình Việt, Nguyệt Nguyệt cũng muốn thế, nhưng cô thực sự không nhịn được việc anh lãng phí món mà cô bé thích nhất.
“Thịnh Trình Việt!” Nguyệt Nguyệt kêu Thịnh Trình Việt một tiếng.
Thịnh Trình Việt đột nhiên đứng dậy, Nguyệt Nguyệt cảm nhận được một bóng hình to lớn, trong lòng hơi sợ, chẳng qua, ba cô bé hình như không phải loại người sẽ đánh trẻ con.
Nguyệt Nguyệt khi vẫn đang sợ hãi thì Thịnh Trình Việt lại đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
“Ài, các anh nói xem, ba rốt cuộc làm sao vậy? Gần đây luôn mất hồn mất vía, cầm điện thoại thì lúc khóc lúc cười, biểu cảm còn phong phú hơn cả em.” Nguyệt Nguyệt nhìn đồng bọn đang im lặng.
Viễn Đan chẳng hề nhấc mí mắt, tiếp tục bới cơm: “Còn phải nói sao, chắc chắn là bị hồ ly tinh trên báo kia hút hồn rồi.”
“Chẳng lẽ chúng ta rất nhanh sẽ có mẹ kế sao?” Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu nhìn đèn treo trần nhà, mặt đầy đau khổ: “Giờ em nhớ cơm mẹ nấu quá, anh nói xem mẹ đến cùng là đi đâu rồi?”
Vốn Viễn Đan còn đang chuyên tâm ăn cơm thì bất thình lình bùng nổ, cậu bé đập đũa xuống bàn, trừng mắt nhìn Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt bị nhìn chằm chằm thì rụt lại, thu tay chống cằm ngoan ngoãn để xuống dưới bàn. Lại nghe tiếng Viễn Đan quát lớn:
“Em không thấy phiền à! Đã nói nhiều thì chớ lại còn toàn nói bậy. Mẹ chúng ta tất nhiên là bình an vô sự, sao chúng ta có mẹ kế được chứ! Em học đã không tốt thì thôi giờ ngay cả trí não cũng không phát triển à?”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Truyện convert hay : Ta Bạch Phú Mỹ Lão Bà