CHƯƠNG 479: BÀ NGOẠI ĐẾN
Tiêu Mộc Diên nghe được giọng nói này, đầu tiên là giật mình, sau đó vành mắt cô đỏ lên, cô thử gọi một tiếng: “Bà ngoại à?”
Đầu dây bên kia nghe được giọng nói của Tiêu Mộc Diên, nở nụ cười: “Bà biết, bà không uổng công thương cháu, cháu còn nhớ rõ bà ngoại.”
“Bà ngoại nói gì thế, cho dù cháu có quên ai, cháu không thể quên bà!” Khóe môi cô vô thức cong lên, vẻ mặt dịu dàng.
Bà cụ ở đầu dây bên kia quả thật không tin: “Bà thấy cháu nhất định đã sớm quên bà, nếu không sao cháu kết hôn lại không nói với bà một tiếng?”
“Rõ ràng chính bà ngoại nói, bà không có gian tham dự.”
Tiêu Mộc Diên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cô nhớ lúc trước cô gọi điện thoại cho bà rất nhiều lần, nhưng bà ngoại luôn tìm rất nhiều lý do không tham dự được hôn lễ của cô. Khi đó trong lòng Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất mất mát. Nhưng ngày giờ đã được ấn định, cô dĩ nhiên không thể tùy hứng.
Đầu dây bên kia rất lâu không truyền đến tiếng nói chuyện, Tiêu Mộc Diên cho rằng đối phương cúp máy. Cô không nhịn được alo một tiếng: “Bà ngoại, bà vẫn còn ở đó chứ?”
“Diên Diên, con xoay người lại.”
Đầu dây bên kia đổi thành giọng nói của người nhỏ tuổi hơn.
Tiêu Mộc Diên nghe lời gật đầu, nhìn thấy Lưu Na và Tiêu Lâm đi bên cạnh Lưu Mỹ.
Lưu Mỹ là bà ngoại của Tiêu Mộc Diên, bà ăn mặc vẫn rất thời thượng, cho dù bà đã tám mươi tuổi, bà vẫn giống như xưa, nhạy bén với thời trang.
“Bà ngoại.” Sau khi Tiêu Mộc Diên nhìn thấy Lưu Mỹ liền lộ ra dáng vẻ mừng rỡ, cô nhanh chóng đi đến nắm lấy tay Lưu Mỹ:
“Bà ngoại, sao bà lại đến đây vậy?”
“Chẳng lẽ bà không thể đến đây à? Cháu nhìn tuổi tác của bà xem, hiện tại bà đã bằng này tuổi, nếu như không trở lại, có lẽ đời này bà không thể trở về nữa.”
Lưu Mỹ nói đến đây liền thở dài một tiếng, tuy bà không muốn thừa nhận, thế nhưng bà già rồi.
“Bà ngoại, bà rõ ràng còn rất khỏe mạnh, làm sao lại giả bộ yếu ớt?”
Tiêu Mộc Diên bất mãn lẩm bẩm, giọng nói mang theo nũng nịu.
Thịnh Trình Việt nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Mộc Diên, anh có chút lạ lẫm.
Thì ra Tiêu Mộc Diên là một người biết làm nũng, hơn nữa ở trước mặt bà ngoại, cô giống như một cô nhóc chưa lớn, rất ngây thơ, đáng yêu.
Lưu Mỹ không nhịn được thở dài: “Cho dù bà nhìn giống như một người rất khỏe mạnh, nhưng người nước ngoài có thể tin tưởng bà ư? Ở thêm một lát nữa, có lẽ bà không lên nổi máy bay nữa rồi.”
“…” Tiêu Mộc Diên không nói gì, ôm cánh tay Lưu Mỹ.
“Cháu ngoan, làm sao cháu càng lớn càng dính người như vậy?” Lưu Mỹ cười hỏi.
Tiêu Mộc Diên vẫn như cũ, không nói lời nào, mặt của cô cúi rất thấp, người ngoài nhìn vào đều cảm thấy đây chính là một cô gái đang nũng nịu mà thôi.
Không ai nhìn thấy khóe mắt của cô có nhàn nhạt ưu thương.
Cô nghĩ bản chất của mình có lẽ là một cô gái thích làm ra vẻ, chỉ có thể để cho bản thân mình nhìn thấy, sợ người khác chê cười.
“Bà ngoại, lần này bà trở về, bà dự định ở trong bao lâu ạ?” Tiêu Mộc Diên hỏi.
Lưu Mỹ giống như rất nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Lần này trở về, có lẽ bà không đi nữa, dù sao nhà của bà ở đây. Bà đã tám mươi tuổi, không sống được bao nhiêu lâu nữa, bà luôn muốn lá rụng về cội.”
“…” Tiêu Mộc Diên nghe Lưu Mỹ nói xong, cô không nghĩ đến việc trả lời bà, cô quả thật rất ghét những lời Lưu Mỹ vừa nói.
“Được rồi, mẹ, mẹ vừa mới trở về, đừng nói cái gì mà sống hay không sống nữa. Chúng ta về nhà trước đi.”
Bên kia, Lưu Na nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Mộc Diên, biết cô nghĩ gì, cho nên bà ấy nói với Lưu Mỹ một câu.
Lưu Mỹ nghe thấy con gái nhắc nhở, đại khái chính bản thân bà cũng cảm thấy khoảng thời gian gần đây mình nói hơi nhiều, cho nên liền nghe theo ý của Lưu Na: “Diên Diên à, bây giờ cháu đưa bà về trước, đã rất lâu rồi bà không được gặp Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt. Bọn nhỏ không lớn đến mức bà không nhận ra chứ.”
“Không đâu, nếu như hai đứa nhỏ biết bà đến, bọn nhỏ sẽ rất vui vẻ.” Tiêu Mộc Diên nghĩ đến hai đứa nhóc kia, trên mặt vô thức nở nụ cười hạnh phúc.
Trong lúc trò chuyện còn giúp người lớn cầm hành lý. Thế nhưng cô vừa mới cầm lên tay, đồ trong tay cô đã bị người khác lấy đi.
“Để anh làm.” Người nói chuyện chính là Thịnh Trình Việt, ngay từ lúc bắt đầu anh đã bị ném lại, trong lòng anh có chút không vui, thế nhưng nhìn thấy Tiêu Mộc Diên cười rực rỡ như thế, anh không còn cảm thấy khó chịu gì nữa.
“Đây là…”
Lưu Mỹ nhìn người đàn ông cao lớn, dáng vẻ rất đẹp trai.
Thật ra nhìn cách anh đối xử với Tiêu Mộc Diên, gần như đoán được ra anh là ai. Thế nhưng bà vẫn khách sáo, nhướn mày, cố ý hỏi.
Tiêu Mộc Diên nghe xong lời Lưu Mỹ nói, cô có chút xấu hổ, thế nhưng Thịnh Trình Việt rất tự nhiên đi lên, tự giới thiệu: “Cháu chào bà ngoại, cháu là Thịnh Trình Việt, là chồng của Diên Diên.”
Lưu Mỹ chỉ mỉm cười gật đầu, sau đó đem ánh mắt dời khỏi người Thịnh Trình Việt, bà giữ chặt cánh tay Tiêu Mộc Diên, nói: “Diên Diên à! Chúng ta đã lâu không gặp mặt, bà ngoại có rất nhiều lời muốn nói với cháu, tối nay cháu cùng bà về nhà của ba mẹ cháu nhé.”
Tiêu Mộc Diên có chút khó xử, cô liếc thoáng qua Thịnh Trình Việt đang ở bên cạnh nhíu mày, cô từ chối:“Bà ngoại, con của cháu còn nhỏ, không thể rời khỏi mẹ.”
“Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan đã bảy tuổi rồi nhỉ, không còn nhỏ nữa, hơn nữa bà luôn nghe thấy ba mẹ cháu nói, hai đứa nhỏ này rất ngoan ngoãn, nghe lời, còn rất hiểu chuyện, cháu ở cùng bà một buổi tối, không có vấn đề gì đâu.” Lưu Mỹ chính là muốn kéo Tiêu Mộc Diên đi.
Thịnh Trình Việt biết, Lưu Mỹ có gì đó không hài lòng về anh. Thế nhưng hiện tại, anh không biết Lưu Mỹ chán ghét anh ở điểm nào.
“Bây giờ cháu còn có một cô con gái nửa tuổi.” Tiêu Mộc Diên nhỏ giọng nói.
“Cái gì!” Lần này người lên tiếng nói chuyện là Lưu Na vẫn luôn ở bên cạnh trầm mặc: “Con mang thai khi nào? Sao mẹ không biết?”
Tiêu Mộc Diên có chút không biết nói gì, nhìn bà ấy và Tiêu Lâm: “Hình như mẹ và ba đã rời đi hơn một năm.”
Gần như có thể nói, sau khi cô và Thịnh Trình Việt đi hưởng tuần trăng mật xong, Tiêu Lâm liền dẫn theo Lưu Na đi du lịch vòng quanh thế giới, ngay cả điện thoại đều không gọi được…
Lưu Na nhớ lại thời gian, ngay cả chính bản thân bà cũng không phát giác ra được, thì ra đã lâu như thế.
“Vậy chúng ta vẫn nên đi thăm đứa nhóc nửa tuổi kia trước.”
Lưu Na kéo một chút Lưu Mỹ ở bên cạnh, muốn thuyết phục bà.
Lưu Mỹ nhìn thấy dáng vẻ này của con gái, hơn nữa bà cũng chú ý đến tuổi tác của đứa nhỏ kia, nói:“Chúng ta đi xem một chút.”
Lưu Na không ngừng gật đầu.
Sau đó ánh mắt của Lưu Mỹ rơi trên người Thịnh Trình Việt: “Cậu có lái xe đến không?”
Thịnh Trình Việt gật đầu.
“Xe của cậu có mấy chỗ? Chúng tôi thế nhưng có nhiều người như vậy.”
Truyện convert hay : Vương Bài Thần Tế