Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

chương 489: không có mẹ dạy dỗ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 489: KHÔNG CÓ MẸ DẠY DỖ

Lời của Lưu Mỹ làm cho Tiêu Mộc Diên trong nhất thời không có gì để nói, cô thực sự không biết nên trả lời như thế nào, vì Lưu Mỹ không nói gì nặng lời cả.

"Bà ngoại, bây giờ không phải là lúc thảo luận về những vấn đề này." Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Thảo An đang say mềm dưới chân, bây giờ nên đưa cô bé về phòng để giải rượu trước đã. Cô vừa nghĩ như vậy, liền cúi người xuống định đỡ Thịnh Thảo An dậy, nhưng còn chưa chạm tới Thịnh Thảo An, tay cô đã bị Lưu Mỹ ngăn lại.

"Bà không nói thế vậy nói thế nào?" Lưu Mỹ vẫn nhìn Thịnh Thảo An bằng con mắt ghét bỏ, bà nói: "Diên Diên, bà nói con nghe, bây giờ có rất nhiều thằng đàn ông ở bên ngoài nhận em gái nuôi này nọ nhưng đến cuối cùng chính mấy đứa đó lại là kẻ thứ ba đấy."

Tiêu Mộc Diên cảm thấy đầu mình bỗng ngưng hoạt động, đàn ông hay nhận em gái nuôi này nọ sao? Tại sao cô lại không biết nhỉ?

"Những người mà bà ngoại nói chắc là những thanh niên choai choai thôi, đương nhiên cũng một phần là do tuổi tác của chúng cho nên mới như vậy, mà cháu đã là người trưởng thành rồi, tất nhiên sẽ không làm ra những chuyện như chúng." Thịnh Trình Việt đi đến bên cạnh Tiêu Mộc Diên, mỉm cười với Lưu Mỹ.

Lưu Mỹ lại không ngờ rằng Thịnh Trình Việt lại ở đây.

"Vậy cháu và cô ta thật sự là anh em ruột sao?" Lưu Mỹ nhìn sơ qua gương mặt của Thịnh Thảo An, thấy khác nhiều so với Thịnh Trình Việt.

Nếu là trước đây, Thịnh Trình Việt nhất định sẽ không thừa nhận sự tồn tại của Thịnh Thảo An, nhưng bây giờ thì khác rồi: "Vâng." Anh trả lời như vậy.

"Vậy chứng tỏ cháu cũng chẳng ra gì." Lưu Mỹ liền nói: "Người một nhà chắc hẳn không tránh khỏi có những điểm giống nhau về suy nghĩ, tính khí. Như đứa em gái cháu kìa, uống nhiều rượu, rồi chẳng quan tâm xung quanh, nằm lăn ra vườn, vậy thì khó trách người ta coi là con nhà không có giáo dục.”

Lưu Mỹ vẫn là cái giọng điệu khinh thường ấy, khiến người nghe không thể không khó chịu.

Thịnh Trình Việt nghĩ, nếu như người này không phải là bà ngoại của Tiêu Mộc Diên, anh nhất định đã sớm cho người đuổi đi rồi. Nhưng mà...anh vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi: "Bà ngoại nói như vậy, có phải hơi quá đáng rồi không?"

"Quá đáng?" Lưu Mỹ như là nghe được chuyện cười lớn gì vậy: "Bà quá đáng sao? Là anh quá đáng thì có?"

"Cháu?" Thịnh Trình Việt không rõ nên chỉ vào bản thân.

Lưu Mỹ gật đầu, ngay sau đó lại bắt đầu trách mắng Thịnh Trình Việt: "Đầu tiên là chuyện cháu gái ta sinh con, nó sinh ba đứa, cậu chỉ mang một đứa đi, cậu có nghĩ đến vấn đề nuôi dưỡng hai đứa trẻ còn lại không! Cậu có biết mấy năm vừa rồi Diên Diên sống như thế nào không? Bây giờ cậu lại còn dám xuất hiện trước mặt nó nữa."

Vốn đang tức giận, sau khi nghe lời này Thịnh Trình Việt bất giác nhìn sang Tiêu Mộc Diên bên cạnh, trong ánh mắt lộ ra sự thương xót, lúc đó anh không hề biết là cô đã sinh ba đứa, nếu như anh biết thì…

Thịnh Trình Việt tự hỏi lòng mình rằng nếu là anh của ngày đó sẽ thế nào, nhưng đáp án là có lẽ sẽ không giống với bây giờ, anh của bây giờ có thể vì Tiêu Mộc Diên nguyện trả giá bằng tất cả, nhưng mà anh ngày đó chỉ có thể chấp nhận hai đứa trẻ mà thôi, như vậy thì Tiêu Mộc Diên sẽ càng đau lòng hơn.

Thấy Thịnh Trình Việt im lặng, Lưu Mỹ tự cảm thấy những lời nói của bà đều đúng. Bà hừ lạnh một tiếng, lại nói tiếp.

"Bà nghĩ, các cháu chắc hẳn là không có mẹ, đứa nào đứa nấy cứ giống như là không có mẹ dạy dỗ vậy, thực ra như vậy cũng không có gì là đáng lo, bà ngoại dù sao cũng đã có kinh nghiệm dạy học mấy năm, các cháu nếu như đối xử tốt với bà, thì bà còn có thể dạy các cháu một số đạo lý cơ bản.

Tất cả những điều trước đó Thịnh Trình Việt còn có thể chịu được, nhưng lúc nghe đến lời này của Lưu Mỹ, sắc mặt thay đổi rất rõ ràng, Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy rất khó xử, nhưng cô cũng không biết nên làm thế nào.

"Bà dựa vào cái gì mà nói như vậy?"

Âm thanh phát ra từ bên dưới chân, Thịnh Thảo An đang đứng dậy, thẳng tắp, cô nhìn chằm chằm Lưu Mỹ, trong mắt tràn đầy vẻ căm phẫn.

"Bà nói lại lần nữa xem." Thấy Lưu Mỹ không nói gì, Thịnh Thảo An liền lên tiếng.

Thịnh Thảo An đột ngột bật dậy làm Lưu Mỹ hoảng sợ, nhưng chỉ vài giây sau, bà ta lại trở về dáng vẻ bình thường, cười nhạo cô, Lưu Mỹ bà ta sao có thể bị người nhỏ tuổi hơn hù dọa chứ.

"Tôi nói người không có mẹ dạy dỗ chính là cô, cô xem một người con gái lớn như cô, uống nhiều rượu thì cũng không nói làm gì, đằng này chỗ nào cũng có thể nằm được, e là đến cả cái gọi là lễ nghĩa liêm sỉ cô cũng không biết."

Lưu Mỹ lại hừ lạnh, cũng không quên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Thịnh Thảo An một cái.

"Bà ngoại, bà..." Tiêu Mộc Diên bước lên trước, vốn dĩ định nói với Lưu Mỹ, nhưng mà Thịnh Thảo An lúc nào cũng nhanh hơn cô một bước.

Thịnh Thảo An đẩy mạnh Lưu Mỹ xuống đất, đưa tay lên hất mái tóc dài của mình ra sau đầu: "Bà già này làm sao thế này? Muốn giữ thể diện cho bà mà bà không cần phải không? Tôi đây có mẹ dạy hay không thì liên quan gì đến bà! Hơn nữa bà biết mẹ đối tốt với tôi như thế nào không mà bà lại dám nói như vậy?"

Lưu Mỹ vốn là bị ngã đau mông rồi, bà ngẩng đầu định xin lỗi Thịnh Thảo An, nhưng lại nghe những lời như vậy, ngon tay run rẩy chỉ vào Thịnh Thảo An. "Đây chính là tệ nạn giáo dục gia đình của quốc gia, Diên Diên, đuổi người này ra ngoài cho bà, nếu không bọn trẻ sẽ học theo những thói xấu của cô ta."

Tiêu Mộc Diên tuy cảm thấy Thịnh Thảo An làm như vậy là không tôn trọng người lớn, nhưng nghĩ đến tất cả chuyện giữa Thịnh Thảo An và mẹ cô ấy, lại cảm thấy Lưu Mỹ bị như vậy là xứng đáng. Đầu của cô lúc này vô cùng hỗn loạn.

"Diên Diên, con có nghe lời của bà nói không!" Lưu Mỹ không nhẫn nại hét lên, phải biết, trước đây, Tiêu Mộc Diên cực kỳ là nghe lời của bà, bây giờ dáng vẻ của Tiêu Mộc Diên đã khiến bà vô cùng tức giận. Nhưng, bà không nghĩ đến Tiêu Mộc Diên còn nói như vậy.

"Bà ngoại, bà thật sự nói nặng lời rồi."

Nghe lời Tiêu Mộc Diên nói, Lưu Mỹ lại tức đến mức run lên: "Được thôi! Đứa cháu ăn cây táo rào cây sung này, trước đây mẹ con cũng không nghe lời bà, sau này bị bà đuổi ra khỏi nhà, chẳng lẽ con muốn đi theo vết xe đổ của mẹ con à?"

Tiêu Mộc Diên biết Lưu Mỹ tức giận liền nói những lời như vậy, làm cô cũng có chút lo lắng, liệu chuyện mẹ cô rời khỏi nhà mấy năm nay có liên quan đến Lưu Mỹ không. Cô khẽ thở dài rồi bước lên mấy bước chuẩn bị đỡ Lưu Mỹ đứng dậy.

Nhưng mà Lưu Mỹ lúc này đang giận dữ, giơ tay đẩy Tiêu Mộc Diên sang một bên.

"Bà không cần một đứa cháu phản bội làm bộ làm tịch này đến đỡ dậy, bà còn chưa già đến mức đó." Lưu Mỹ hét về phía Tiêu Mộc Diên một tiếng, sau đó tự mình lồm cồm đứng dậy.

Ai ngờ, tay của bà đặt ở trên đất vừa mới chống người mình lên được một chút, thì bên cạnh lại có một lực rất lớn đẩy bà ngã lại xuống đất. Lúc này không chỉ là đau mông nữa rồi, còn tay của bà...

Truyện convert hay : Pháo Hôi Nàng Gả Cho Hào Môn Đại Lão

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio