CHƯƠNG 508: BA ĐỨA NHÓC VUI NGẤT TRỜI.
Vừa xoay người, mấy đứa nhỏ ở trong nhà hàng đã bắt đầu ăn uống linh đình.
Nguyệt Nguyệt lấy tay sờ vào cái bụng vừa ăn no của mình, thắc mắc nhìn hai người anh của mình. Đến bây giờ cô bé vẫn cảm thấy kỳ cục.
“Anh ơi, giờ thì anh có thể nói cho em biết là chuyện gì được không?”
“Chúng ta vừa rồi là vì giúp cô thoát khỏi cái chú bảo vệ kia nên mới làm như vậy.” Viễn Đan uống một ngụm trà, chậm rãi trả lời em gái.
“Vậy sao giờ chúng ta còn chưa về?” Nguyệt Nguyệt chớp chớp đôi mắt đen láy trong veo của mình.
“Chúng ta hôm nay khó khăn lắm mới ra ngoài được, đương nhiên phải chơi cho đã rồi.” Viễn Đan vươn vai, sau đó lại uống một ngụm trà, xong phát ra tiếng ợ hơi thật to.
Thịnh Tuấn Hạo cũng đang từ tốn uống sữa. Cậu cũng chưa từng thử qua cảm giác như vậy. Nếu như không phải vì cơ hội vô tình này, chắc cậu sẽ không thể biết được cảm giác tự do là như vậy.
“Chơi?” Nguyệt Nguyệt trợn to đôi mắt tròn đen của mình. Chẳng lẽ hai anh hôm nay vẫn chơi chưa đủ sao?
“Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu chơi?” Thịnh Tuấn Hạo chưa bao giờ nếm trải cảm giác tự do như vậy, nên đương nhiên sẽ không muốn về sớm như vậy.
Viễn Đan dùng tay vuốt vuốt cằm: “Để anh suy nghĩ cái đã.”
Nguyệt Nguyệt vô tình xoay đầu, phát hiện tất cả mọi người xung quanh đều nhìn bàn của mình, trong lòng cô bé có chút sợ, ngay cả đến mấy chị phục vụ cũng nhìn họ với ánh mắt hiếu kỳ.
Thế là Nguyệt Nguyệt kéo kéo tay của Viễn Đan, cẩn thận nhỏ tiếng nói: “Anh ơi, anh xem kìa, mấy người lớn đều nhìn chúng ta. Có phải họ lo là chúng ta sẽ ăn quỵt không?”
“Em yên tâm, anh đã có chuẩn bị sẵn tấm thẻ vàng của ba. Cho nên em không cần phải lo lắng vấn đề tiền bạc.” Thịnh Tuấn Hạo tự vỗ ngực, không ngờ rằng trước đó cậu chỉ thuận tay lấy tấm thẻ, nhưng bây giờ lại vừa đúng lúc cần đến.
Nghe đến đó, Nguyệt Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, cô bé như nghĩ ra điều gì, cười híp mắt kéo tay Viễn Đan nói: “Anh ơi, hay là chúng ta đi khu vui chơi giải trí chơi nha?”
Nguyệt Nguyệt vừa nghĩ đến khu vui chơi giải trí thì cả người liền rất phấn khích. Không ngờ bây giờ đã có cơ hội đến khu vui chơi chơi, không cần phải tuân thủ theo những hiệp ước thi cử với mẹ cô.
“Em suốt ngày chỉ biết nghĩ đến khu vui chơi giải trí…” Viễn Đan ra vẻ người lớn lắc đầu.
“Nhưng mà anh ơi, em muốn đi thật mà…” Nguyệt Nguyệt cúi đầu, nhõng nhẽo nói với Viễn Đan.
Thịnh Tuấn Hạo cũng lên tiếng: “Nếu như Nguyệt Nguyệt muốn đi như vậy, vậy thì chúng ta đi thôi.”
“Vẫn là anh Tuấn Hạo tốt nhất!” Nguyệt Nguyệt nghe đến đó, đôi mắt cô bé sáng lên, liền chạy đến bên cạnh Thịnh Tuấn Hạo, mi vào má của anh trai nụ hôn thật kêu.
Viễn Đan tức giận nhìn những gì vừa diễn ra, Nguyệt Nguyệt này đúng là thiên vị, hở một chút là ôm hôn Thịnh Tuấn Hạo liền.
“Chúng ta có thể đến khu giải trí chơi. Nhưng mà anh có điều kiện.” Viễn Đan đột nhiên nảy ra sáng kiến, cậu khoanh tay trước ngực nói.
“Điều kiện gì?” Nguyệt Nguyệt nhíu mày thắc mắc hỏi lại, tại sao đều là anh trai như nhau, nhưng anh Viễn Đan thích bắt nạt mình như vậy?
“Sau này, nếu ai hôn nó thì cũng phải hôn anh.” Viễn Đan cảm thấy đây là lúc phải cân bằng lại cách đối xử thiên vị này. Muốn Nguyệt Nguyệt công bằng đối xử với hai anh trai, hoặc là thiên vị mình một chút cũng được.
Nguyệt Nguyệt nghe xong nhoẻn miệng cười thầm, thì ra anh Viễn Đan đang ganh tỵ. Thế là cô cũng xoay người qua phía Viễn Đan, thơm một cái thật mạnh vào mặt Viễn Đan: “Dạ, em hứa.”
“Được, vậy giờ chúng ta xuất phát đi khu vui chơi giải trí.” Viễn Đan sảng khoái lên tiếng. Dù gì thì giờ cậu cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Lúc này Thịnh Tấn Hạo đã cầm thẻ đi tính tiền.
Những người xung quanh nhìn theo với ánh mắt hiếu kỳ.
Con nít bây giờ đúng là thành tinh hết rồi, dám tự mình đến ăn nhà hàng Tây, trong tay còn cầm thẻ vàng nữa, nhìn có vẻ rất là giàu.
Cô nhân viên đứng trước quầy nhìn theo hai cậu cảm giác bản thân như sắp ngất rồi, vì trông hai cậu bé thật sự rất đẹp trai.
Mới tý tuổi đầu mà đã sở hữu tấm thẻ cao cấp như vậy, lại thêm gương mặt baby mê người, làm sao mà người khác không chú ý cho được, sau này lớn lên thì sẽ còn đến mức độ nào nữa?
Cô đột nhiên có chút hâm mộ cô bé Nguyệt Nguyệt bên cạnh hai cậu bé này. Cảm giác đi chung với hai cậu nhóc đẹp trai này thật là hạnh phúc.
“Chị ơi, phiền chị tính tiền giùm tụi em.” Thịnh Tuấn Hạo bây giờ cũng đã biết cách nói chuyện hơn, không khác gì người lớn. Hình như là do hay đi chung với Viễn Đan nhiều rồi, nên cậu càng ngày càng mạnh dạn hơn. Nếu đổi lại là cậu của ngày trước, chắc chắn cậu sẽ không dám nói chuyện với người lạ.
Cuối cùng thì cô nhân viên đứng quầy cũng bình tĩnh trở lại, cười gượng: “Thật là ngại quá, để chị tính cho mấy em liền nha.”
Trong lúc tính tiền giùm đám nhóc, cô nhân viên lại thêm một lần kinh ngạc nữa, cái thẻ cậu bé này cầm là thẻ vàng, loại thẻ thuộc dòng cao cấp.
“Cám ơn, hoan nghênh các em lần sau lại đến nhé.” Cô nhân viên đứng quầy cười tươi chào tạm biệt, thực chất trong lòng cô ước gì hai cậu nhóc này có thể đến đây mỗi ngày.
“Dạ, em cám ơn chị.”Viễn Đan lễ phép chào cô nhân viên đứng quầy.
Trong phút chốc cô nhân viên đứng quầy cảm giác hình như mình sắp bị hai cậu nhóc này mê hoặc rồi.
Trên thế giới này sao lại có cậu nhóc đẹp trai như vậy chứ?
Từ lúc đó cho đến khi đi đến cửa nhà hàng, hầu như toàn bộ thực khách và nhân viên phục vụ đều quan sát theo dõi từng bước chân và hành động của họ.
“Thật kỳ lạ, tại sao mấy người đó cứ nhìn chằm chằm tụi mình vậy?” Nguyệt Nguyệt cảm giác bị mọi người theo dõi không thoải mái chút nào.
Viễn Đan quàng tay lên vai Nguyệt Nguyệt nói: “Nguyệt Nguyệt, em cứ yên tâm, mấy người đó không phải nhìn em, mà là đang nhìn anh và Tuấn Hạo.”
“Xí~” Tuy là những gì Viễn Đan nói là sự thật, nhưng Nguyệt Nguyệt vẫn có chút chịu không nổi cái dáng vẻ tự cao kiêu kỳ của anh mình, cho nên cô bé chịu không nổi nguýt anh mình một cái.
“Nếu như em cứ như vậy nữa, thì anh sẽ không dẫn em đi khu vui chơi giải trí đâu.” Viễn Đan cảm thấy không dễ dàng gì mà nắm được điểm yếu của Nguyệt Nguyệt, nhất định phải trêu chọc cô bé mới được.
Vừa nghe đến câu không được đi khu vui chơi, Nguyệt Nguyệt liền sốt ruột, liền nắm lấy cánh tay của Viễn Đan: “Anh à, em biết lỗi rồi.”
“Thơm anh một cái, anh sẽ tha cho em.” Viễn Đan có chút đắc thắng nói.
Nguyệt Nguyệt cũng cảm thấy bản thân mình thật là, mà cũng không còn cách nào khác, đành nhón chân hôn một cái lên mặt của Viễn Đan. Cái anh Viễn Đan này, luôn nhân cơ hội để bắt nạt mình.
“Vậy mới ngoan chứ.” Lúc này Viễn Đan mới xoa nhẹ đầu của Nguyệt Nguyệt.
Thịnh Tuấn Hạo đứng nhìn từ đầu đến giờ, nhịn không được cười thành tiếng.
“Nhưng mà nếu như tụi mình về trễ quá, ba mẹ có lo lắng không?”Thịnh Tuấn Hạo đột nhiên sực nhớ đến liền nói.
“Theo như những gì anh quan sát ba mẹ thời gian này, họ đều rất bận và về rất trễ. Tối hôm qua ba mẹ còn không về nhà nữa.” Viễn Đan nghĩ lại tình hình trong nhà, ra dáng vẻ rất nghiêm túc nói: “Cho nên khi mình về nhà, mình nói là cô dẫn mình đi chơi là được rồi.”
“Dạ.” Nguyệt Nguyệt thật sự rất khâm phục ý kiến của Viễn Đan vừa đưa ra.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Truyện convert hay : Thần Cấp Cường Giả Tung Hoành Đô Thị