CHƯƠNG 687: KHÔNG THỂ ĐÁP ỨNG
Đúng vậy, dù sao thì cô bây giờ cũng sống không bằng chết, vậy thì vì sao cô không chết đi mà còn sống trên thế giới này để chịu sự hành hạ tra tấn như vậy? Cô nghĩ mình thật sự nên chết đi.
Bởi vì sự ra đi của Triệu Dương khiến chô cô cảm thấy không còn mục đích sống, không còn ý nghĩa gì nữa, vậy cô còn sống để làm gì?
Nhân lúc Đường Lực vẫn còn đang tắm, Thịnh Thảo An từ từ dùng tay chống người ngồi dậy, nhưng nào ngờ khi cô vừa khó khăn ngồi dậy thì nhìn thấy mình trong gương với đầu tóc bù xù, toàn thân tàn tạ.
Cô không ngờ người phụ nữ tiều tụy tàn tạ trong gương lại chính là mình, cô thiếu điều không còn nhận ra đó là mình, trông cô lúc này thật sự rất đáng sợ, cô cũng không biết vì sao mình lại trở thành như vậy.
Cô biết thời gian vừa rồi cô đã bị thù hận làm mờ mắt, lẽ ra cô không nên cứu Đường Lực, lẽ ra cô không nên năn nỉ anh mình tha cho Đường Lực, đổi lại bây giờ là kết quả như vậy, mỗi ngày sống không bằng chết, giờ lại thêm bộ dạng như điên dại như vậy, cô thấy mình không khác gì người trong bệnh viện tâm thần, hơn nữa còn có những nổi đau thể xác mỗi ngày bị người đàn ông đó hành hạ tra tấn.
Bây giờ Thịnh Thảo An đã không còn muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa, cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, rời khỏi người đàn ông này là cô sẽ được giải thoát, nhưng với thân thể kiệt sức bây giờ của cô, cô thật sự muốn chết đi cho xong, nhưng cô lại sợ, cô sợ mình chết rồi thì Triệu Dương sẽ thế nào? Nếu như chữ Triệu Dương đó chỉ dùng để lừa gạt cô thì nếu cô chết rồi, chẳng phải Triệu Dương sẽ càng đau lòng hơn sao, cô không muốn rời xa Triệu Dương. Cô nhất định sẽ làm rõ chuyện này, nghĩ vậy nên cô quơ lấy quần áo rồi mặc vội lên người.
Ngay lúc cô vừa định ra khỏi cửa, cô đột ngột bị giữ lại, cô không ngờ Đường Lực từ trong phòng tắm đi ra đã kịp giữ lấy tay cô.
Đường Lực dùng dây thừng thô bạo cột tay cô vào đầu giường.
Thịnh Thảo An kích động hét lớn: “Rốt cuộc anh muốn gì? Mau thả tôi ra!”
“Em lại muốn đi tìm người đàn ông đó sao, vậy thì tôi sẽ không để cho em được toại nguyện đâu, tôi nói cho em biết, cả đời này em chỉ được sống trong thế giới của tôi, em sẽ không được rời xa tôi cho dù là nữa bước.” Đường Lực bây giờ không khác gì tên bạo chúa, ngay cả đến lời nói cũng bá đạo và phi lý, ngạo mạn đến có chút đáng sợ.
Sự ngạo mạn của người đàn ông trước mặt thật sự rất đáng sợ, trước đây cô khát khao được bên cạnh người đàn ông này bao nhiêu, thì bây giờ cô cảm thấy từng giây từng phút bên cạnh anh đều là sự dày vò, hơn nữa còn khiến cho cô đau đớn đến sống không bằng chết.
“Tôi van anh, anh tha cho tôi đi.” Bây giờ Thịnh Thảo An đã không còn yêu cầu ước muốn gì khác nữa, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi người đàn ông này, vì cô đã không còn sức lực để chịu thêm nỗi đau thể xác nào nữa.
Đường Lực dùng tay nâng cằm của cô lên: “Tôi vừa nãy không phải đã nói với em sao, cả đời này của em đừng mong mà rời khỏi tôi, Em quên hẹn ước của hai chúng ta lúc còn ở bệnh viện sao? Em nói cả đời này em sẽ không rời xa tôi mà, cho nên tôi sẽ không để cho em phá hủy lời hẹn đó đâu.”
Giọng điệu của anh rất dịu dàng, những mỗi từ mỗi chữ anh nói đều xoáy vào Thịnh Thảo An, cô thật sự cảm thấy khó chịu khi nghe được những lời này, vì những lời này luôn nhắc nhở cô: tất cả những thứ này đều là do cô tự chuốc lấy.
Trong đầu của Thịnh Thảo An bây giờ chỉ còn cảm giác hối hận vô vàng, cô cũng không hiểu vì sao lúc đó mình lại đưa ra quyết định sai lầm như vậy, nếu như cô sớm biết được sự việc sẽ ra nông nỗi này thì lúc đó có đánh chết cô cũng sẽ không dính vào người đàn ông trước mặt, cái gì mà trả thù với báo thù, với cô thì được sống bên cạnh người mình yêu mới là quan trọng nhất.
Lúc đó sao cô lại cố chấp như vậy? Vì sao lần này phải để Triệu Dương dùng cái chết của mình để kích thích cô, và cô mới hiểu rõ được bản thân mình?
“Tôi van anh, dù anh muốn tôi là gì cũng được, tôi sẽ nghe lời anh hết, tôi xin anh hãy thả tôi ra, có được không?” Thịnh Thảo An biết đối với người đàn ông này không thể dùng cứng được nữa, nên cô đành chọn cách van xin, cô hy vọng mình tội nghiệp van xin anh như vậy, có thể anh sẽ thương tình mà tha cho cô.
“Em không cảm thấy lúc này em nói với tôi những điều này đã quá muộn sao?” Đường Lực cố ý khiêu khích cô.
Thịnh Thảo An lúc này đã nước mắt đầm đìa, cô đã không còn biết phải làm như thế nào, cô thật sự ước Triệu Dương hoặc là anh mình sẽ xuất hiện và cứu cô ra khỏi người đàn ông này, đưa cô rời khỏi nơi bi thương này, nhưng hình như bây giờ đã không còn ai có thể cứu được cô nữa, vì toàn bộ những việc này đều là do cô tự lựa chọn, cho nên tự cô phải gánh hậu quả cho sự lựa chọn của mình.
Đây là trừng phạt của ông trời dành cho cô sao? Cả đời cô phải bị người đàn ông này hành hạ tra tấn sao?
Lần này cô thật sự biết lỗi rồi, nếu như thời gian có thể quay ngược lại, cô nhất định sẽ làm khác, nhưng cuộc sống làm gì có chuyện nếu như được?
Lúc này gương mặt của Thịnh Thảo An đã chan đầy nước mắt, nước mắt của cô giống như vòi nước bị rò rỉ không ngừng nhiễu nước.
Đương nhiên điều đó không lọt ra khỏi tầm mắt của Đường Lực.
Khóc?
Cô khóc, mà còn khóc với vẻ thê lương như vậy, đến cả tiếng khóc cũng thật bi thảm, chẳng lẽ là do những lời nói vừa rồi làm cô bị tổn thương sao?
“Tôi van anh, anh để tôi đi đi … anh muốn tôi làm trâu làm ngựa đều được, xin anh tha cho tôi đi.” Thịnh Thảo An cứ lặp đi lặp lại lời van xin.
Có vẻ như Đường Lực cũng nghe đươc sự mong muốn thoát khỏi nơi đây của cô, nhưng chỉ cần nghĩ đến cô rời xa mình thì cơn tức giận trong lòng anh lại dâng lên, vì chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ trước mặt muốn rời xa anh để đi tìm người đàn ông khác là anh cảm thấy như lòng mình dâng lên ngọn lửa căm giận, như đang thiêu đốt ngực anh, cho nên anh tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
“Em không cần cầu xin tôi như vậy, vì tôi sẽ không bao giờ đồng ý.”
Những lời này của anh như gáo nước lạnh dội thẳng vào Thịnh Thảo An.
Thịnh Thảo An đột nhiên cảm giác lạnh, lạnh đến mức cô không lên tiếng được, vì hình như cô không còn nhìn thấy hy vọng để sống tiếp.
Cô bây giờ chỉ muốn đến bệnh viện để làm rõ sự việc, vì sao nguyện vọng của cô đơn giản như vậy mà không thể nào thực hiện được?
Truyện convert hay : Trọng Sinh Không Gian: Vương Bài Cay Thê Chớ Chọc Hỏa