Chương :
Kỷ Minh Viễn nhìn Âu Minh Triết một cái, biểu tình của Âu Minh Triết rất là nghiêm túc, thoạt nhìn, là không tính nói với Đàm Tiểu Ân.
Anh ta cười một tiếng, “Cũng bình thường.”
Anh ta trả lời không minh bạch, Đàm Tiểu Ân cũng nghe không hiểu.
Còn muốn hỏi lại cái gì, Âu Minh Triết nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Ồ.” Đàm Tiểu Ân không thể làm gì khác hơn là đi theo Âu Minh Triết đi rồi, trước khi đi, cô còn có chút chưa từ bỏ ý định, cùng Kỷ Minh Viễn vẫy tay, “bác sĩ Kỷ tạm biệt, hẹn gặp lại.”
Giữ quan hệ tốt, lần sau vừa vặn có thể hỏi thăm một chút Âu Minh Triết tình hình.
Đàm Tiểu Ân thuộc về thoạt nhìn nhưng cười lên, cả thế giới đều đi theo sáng lên cái loại này.
Liền ngay cả Kỷ Minh Viễn, cũng bị cái ánh mắt này của cô làm cho có chút hoảng hốt, trong nháy mắt có chút hiểu được, Âu Minh Triết tại sao lại bị cô nhóc bình thường này hút hồn thành như vậy.
Anh ta còn chưa kịp nghĩ quá nhiều, đã nghe thấy Âu Minh Triết khụ một tiếng.
Nhìn thấy Đàm Tiểu Ân cười hì hì bộ dáng, anh liền cảm thấy cổ họng như mắc xương cá không thoải mái.
Lý Sơn cũng nhìn ra được, không nghĩ tới Ngài Âu còn là một cái thùng giấm ghen tuông, thúc giục: “Đàm Tiểu Ân, nhanh lên một chút.”
“Tới đây.”
Đàm Tiểu Ân chạy chậm hai bước, đi theo bọn họ.
Xe ở bên ngoài, Âu Minh Triết đến trên xe, Đàm Tiểu Ân cũng đi theo ở bên cạnh anh ngồi xuống.
Cô nhìn lấy Âu Minh Triết, “chú, chúng ta bây giờ đi nơi nào?”
Âu Minh Triết không lên tiếng.
Đàm Tiểu Ân phát hiện nét mặt của anh rất nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ gì, Đàm Tiểu Ân hỏi: “chú làm sao vậy?”
Lý Sơn ngồi ở hàng trước, có chút không nói gì, còn hỏi sao vậy?
Còn không phải là bị cô làm cho tức giận?
Cùng Kỷ Minh Viễn chào hỏi làm gì?
Lần này xem cô làm sao dỗ.
Hết lần này tới lần khác Đàm Tiểu Ân còn không có phát hiện Âu Minh Triết đang tức giận, đến trên xe, cô cả người liền buông lỏng xuống, hướng trên bả vai Âu Minh Triết dựa vào một chút, “Thật là mệt a, hôm nay dậy sớm, em ngủ một hồi nữa nha, đến nơi gọi em.”
Lúc cô chờ đợi Âu Minh Triết, chờ đến ngủ gà ngủ gật, mới nghĩ đến chạy ra tới tìm anh.
Âu Minh Triết vốn là có chút không thoải mái, con người này chẳng những bá đạo, muốn chiếm làm của riêng cũng rất mạnh, nhất là bây giờ đối với Đàm Tiểu Ân để ý, thấy cô cùng người đàn ông khác nói hơn một câu khiến trong lòng anh không thoải mái.
Dĩ nhiên, loại này không thoải mái, chẳng qua là tâm tình anh đang quấy phá, còn chưa lên tới mức ghen tỵ.
Cho nên, khi Đàm Tiểu Ân dựa cả người vào gần anh, vốn không khí lạnh như băng đang ngưng tụ trên người anh trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Người khác dỗ anh, phí hết tâm tư còn dỗ không được, nhưng ở Đàm Tiểu Ân nơi này, cô lại cực kì dễ dàng làm dịu đi.
Lý Sơn nhìn Âu Minh Triết thay đổi mặt trong chớp mắt, hận không thể cho Đàm Tiểu Ân một like.
Nếu sau này Âu Minh Triết tức giận, chỉ cần đem Đàm Tiểu Ân kéo ra ngoài là được.