Chương :
Nhìn thấy Đàm Tiểu Ân chạy, Vũ Minh Hân giơ giơ lên khóe miệng, mở điện thoại di động, bắt đầu PS ảnh của mình.
Gần đây trên các confession các trường đại học lớn, đăng rất nhiều ảnh chụp của Tân sinh viên, Lâm Vi chính là một cái trong số đó.
Ăn mặc quân trang thanh tân xinh đẹp, ở trên mạng đã lấy được không ít tán dương.
Vũ Minh Hân là một kẻ có lòng hư vinh rất mạnh, cô ta tự cho là mình cũng không kém so với Lâm Vi, cho nên, đem hình của mình PS, cũng đăng lên.
Đàm Tiểu Ân rời đi ký túc xá xong, tìm một nơi không người, gọi điện thoại cho Âu Minh Triết.
Trong điện thoại, Âu Minh Triết hỏi: “Huấn luyện quân sự có mệt không?”
Đàm Tiểu Ân mặc dù rất mệt mỏi, nhưng cũng không ở trước mặt người khác than phiền, ở trước mặt anh lại không có gì cố kỵ, “Mệt lắm luôn á! Hơn nữa nóng quá, nếu không ngày mai em xin nghỉ, lười một ngày! Chú nói có được không?”
“Không được.” Âu Minh Triết là một người rất nghiêm túc, hơn nữa anh trước kia là quân nhân. Mặc dù biết huấn luyện quân sự rất khổ, cô sẽ cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn là hy vọng cô phải đến rèn luyện.
Đàm Tiểu Ân không có chút nào ngoài ý muốn anh sẽ nói như vậy: “Em liền biết chú sẽ nói như thế này.”
Vừa nghiêm túc lại cứng nhắc, rõ ràng cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, Đàm Tiểu Ân lại cảm giác mình cùng Âu Minh Triết thật sự khác nhau.
Âu Minh Triết ngồi ở trước cửa sổ, nhìn đèn bên ngoài huy hoàng, âm thanh trầm thấp nói: ” rèn luyện chăm chỉ vào.”
“Em mà bị cháy nắng thì làm sao bây giờ?”
“Đen thì sao.”
“Nhỡ đâu chú ghét bỏ em thì sao?” Đàm Tiểu Ân nhỏ giọng hỏi, âm thanh giống như con mèo nhỏ mềm mại.
Âu Minh Triết hít sâu một hơi, nhớ tới Đàm Tiểu Ân bình thường ở trước mặt anh… Cô thật sự rất trắng, rất tự nhiên, cùng Vũ Minh Hân là hai loại khác nhau hoàn toàn.
Âu Minh Triết trong nháy mắt có một loại cảm giác rung động.
Anb đè nén xuống chính mình xao động bất an nội tâm, nói với Đàm Tiểu Ân: “anh lúc nào ghét bỏ em rồi hả?”
“…”
Đàm Tiểu Ân nghe thấy lời của anh, quả thật là không biết nói cái gì.
Nói êm tai dụ dỗ một chút cô sẽ như thế nào?
Cô gần đây huấn luyện khổ cực như vậy, mỗi ngày ăn xong không tốt…
Suy nghĩ một chút trước ở bên cạnh Âu Minh Triết, mỗi ngày muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, đồ ăn ngon đều là của cô, quả thật là hạnh phúc chết người, lại nhìn một chút hiện tại, quả thực là khác nhau một trời một vực.
Cô không nhịn được ở trong điện thoại hừ một tiếng, “Thật là đói a…”
“Buổi tối chưa ăn cơm?” Âu Minh Triết cau mày.
Đàm Tiểu Ân nói: “Ăn rồi, kết quả huấn luyện viên kéo chúng tôi đi huấn luyện, trở lại em lại đói.”
Âu Minh Triết không nhịn được cười một tiếng.
“Chú còn cười.” Đàm Tiểu Ân xoa xoa bụng mình, “tôi thật sự rất đói!”
Âu Minh Triết cưng chiều nói: “Không còn sớm, đi tắm một cái rồi ngủ đi. Chờ em trở lại dẫn anh cho em đi ăn đồ ăn ngon.”