Chương :
Con người của Vũ Minh Hân rất ham hư vinh.
Hơn nữa, làm chuyện gì, cô ta cũng rất đắc ý,muốn khoe khoang cho cả thế giới biết.
lần này, khẳng định cô ta không dám nói cho bạn bè ngoài đời thật, nhưng nếu như nói cho bạn bè trên mạng, người khác cũng không biết cô ta là ai, cho nên liền lựa chọn nói cho Đàm Tiểu Ân.
Đàm Tiểu Ân đọc hết tin nhắn của cô ta gửi, quả thật không biết nên nói cái gì.
Cho nên, người tung tin đồn cô mang thai không phải là Lâm Vi, mà là Vũ Minh Hân?
Cho nên, cô đã nghi oan cho Lâm Vi?
Nhất là nhìn thấy tin nhắn sau cùng của Vũ Minh Hân, Đàm Tiểu Ân muốn hộc máu mồm.
Vũ Minh Hân này làm sao có thể vô sỉ đến loại trình độ này?
Mở miệng một tiếng Đinh Cẩn là bạn trai cô ta!
Đinh Cẩn có để ý đến cô ta hay không, trong nội tâm cô ta không có cân nhắc sao?
Còn nói Lâm Vi và mình cùng nhau nói xấu cô ta.
Cũng không biết suốt ngày ở sau lưng khích bác ly gián người khác là ai.
Vào giờ phút này, Đàm Tiểu Ân chỉ có một suy nghĩ là muốn đánh cho Vũ Minh Hân một trận nhừ tử.
–
Cô lên giường, một đôi tay từ phía sau ôm cô, thân mật hỏi, “sao thế?”
Anh cảm thấy hình như cô đang rất tức giận.
Âu Minh Triết rất nhạy cảm, Đàm Tiểu Ân có một chút tâm tình không đúng, anh cũng có thể cảm giác được.
Đàm Tiểu Ân hơi bất ngờ vì anh còn chưa ngủ, đúng là vừa rồi lúc mình vừa mới lên giường, đích xác là bởi vì tức giận, động tác mới nặng một chút, Đàm Tiểu Ân chột dạ hỏi: “anh chưa ngủ hay vừa bị em đánh thức đấy?”
“Chưa ngủ.” Âu Minh Triết giơ tay lên tắt đèn, ôm cô vào trong ngực, “Bảo bối, cực khổ rồi. Mỗi ngày nhìn em vất vả làm việc anh đều vô cùng đau lòng đấy em có biết không?.”
Cô phát hiện Âu Minh Triết lúc ở trên giường nói chuyện sẽ vô cùng êm tai, Đàm Tiểu Ân cười nói, “Cái này có gì mà cực khổ? Lúc trước em đi làm thêm ở bên ngoài, mới là cực khổ thật sự, cả ngày ở bên ngoài làm ròng rã mà chẳng được bao nhiêu tiền.”
Hiện tại chẳng qua chỉ cần động não, tiền kiếm được cũng dễ dàng hơn một chút.
Mỗi lần nghe cô nói về quá khứ, Âu Minh Triết liền đau lòng, không nhịn được cầm tay cô, “Là anh không tốt, không tìm thấy em sớm hơn!.”
“…” Đàm Tiểu Ân không nhịn được cười một tiếng,thầm nghĩ tìm cái rắm! Khi đó bọn họ còn chưa quen biết có nhìn thấy nhau lúc ấy thì cũng coi nhau như người dưng mà thôi..
Mặc dù như thế,nhưng khi nghe Âu Minh Triết nói vậy cô vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào trong lòng.
Đàm Tiểu Ân cũng không đề cập với anh chuyện của Vũ Minh Hân, lúc này nói ra, ngược lại trong lòng càng không thoải mái.
–
Sáng sớm hôm sau, Đàm Tiểu Ân về trường học.
Mới vừa vào trường, liền thấy Vũ Minh Hân đang cùng vài người khác nói chuyện: “Vũ Minh Hân, cậu thật sự quen biết An An thật đấy à?”
Đàm Tiểu Ân ở trên mạng lấy tên là “Nhất Thế Trường An”,vì vậy người khác cũng gọi cô bằng cái tên” An An” luôn.
Vũ Minh Hân kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, mình khá thân thiết với An An đấy!”
Đàm Tiểu Ân hếch môi, cô thân với cô ta bao giờ vậy?