Chương :
Nhà họ Âu
Bà Âu ngồi ở trên ghế sa lon, cầm sách Âu Châu Du mang về, yêu thích đến nỗi không buông tay, còn có chút không dám tin, “Thật sự là Tiểu Thu viết sao?”
“Đương nhiên rồi! Làm sao là giả được. Con bé này thật là khiêm tốn, lại giấu mọi người lâu như vậy.”
Bà Âu hưng phấn nói: “Tiểu Thu nhà mình thật là lợi hại.”
Luôn cảm thấy rất vẻ vang.
Âu Châu Du không nhịn được tán dương: “Đúng thật,con bé vừa nghe lời, lại hiểu chuyện, còn có bản lĩnh riêng của mình.”
Cũng khó trách Đinh Cẩn đến bây giờ vẫn còn không buông bỏ được chấp niệm với Đàm Tiểu Ân.
Ông Âu từ trên nhà đi xuống, bà Âu vội vàng đem sách cho ông nhìn, “ông nhìn xem, là sách Tiểu Thu viết đấy! Con bé giỏi quá đi mất!”
Bình thường vẫn coi cô là trẻ con mà đối đãi, làm sao cũng không nghĩ tới Đàm Tiểu Ân lại có tiền đồ như vậy.
Ông Âu cũng gật đầu một cái: “Nha đầu này không tệ.”
Hiểu chuyện lại giỏi Giang, làm cho người ta không tìm ra được khuyết điểm.
Chuyện Đàm Tiểu Ân ra sách, làm cho cả nhà đều nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
Buổi tối Đinh Cẩn từ chiến đội về nhà, nhìn thấy Âu Châu Du đang ngồi ở trên ghế sa lon đọc sách.
Hắn thấy đến kỳ quái, hỏi “Mẹ, mẹ đang xem sách gì vậy?”
Còn xem nghiêm túc như vậy.
Âu Châu Du có chút kiêu ngạo nói: “Tiểu Ân ra sách, mợ con tự viết. Lợi hại quá cơ! Con xem con xem… Sớm biết như vậy mẹ đã sinh con gái rồi.”
Đinh Cẩn: “…”
Hắn đi tới, thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm.
Mắt nhìn chằm chằm sách trong tay Âu Châu Du, “Đàm Tiểu Ân?”
“Không phải là mợ con thì còn có thể là ai?” Âu Châu Du ngồi dậy, nói: “Viết hay quá đi mất, mẹ đọc mà không muốn dừng lại.”
Đinh Cẩn cầm lấy cuốn sách, nhìn một cái, thấy tên tác giả sửng sốt, tác giả là Nhất Thế Trường An, Đàm Tiểu Ân lại là Nhất Thế Trường An!
Nói như vậy,người lúc trước ở trên mạng vạch mặt Vũ Minh Hân cũng là cô?
Hắn nghĩ sao cũng không nghĩ ra vì sao đối phương lại nhằm vào Vũ Minh Hân, không nghĩ tới, lại là Đàm Tiểu Ân.
hiện tại Nhất Thế Trường An ở trường học chính là nữ thần, sinh viên nam thì không nói làm gì, còn sinh viên nữ thì đều là fan não tàn của tác giả này.
Chẳng qua là, Đinh Cẩn giống như Vũ Minh Hân, cho tới bây giờ đều chưa hề nghĩ tới, sẽ là Đàm Tiểu Ân.
làm sao lại là Đàm Tiểu Ân được?
Trong lòng Đinh Cẩn, Đàm Tiểu Ân là người con gái tốt đẹp nhất trên đời, bởi vì cô là mối tình đầu của hắn, cho nên hắn vẫn đối với Đàm Tiểu Ân có một phần cảm tình đặc biệt khó mà dứt bỏ.
Nhưng, đối mặt với tình cảm này, hắn vẫn luôn rất lý trí.
Sẽ không vì chút tình cảm dư thừa này mà làm ra chuyện điên rồ gì đó. Nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy mất mát thứ gì đó mà hắn không thể gọi tên.
Thứ tình cảm thầm kín không thể để cho người khác biết.
Nhưng bây giờ…
Hắn lại chỉ có thể gọi cô là mợ.
Âu Châu Du nhìn thấy Đinh Cẩn trầm mặc, quan tâm nói: “Mệt rồi sao? Ăn cơm chưa?”