Chương :
Lâm Vi biết Đàm Tiểu Ân là một con hàng ham ăn, nhắc tới ăn, thì không trượt phát nào.
Đàm Tiểu Ân nhìn ảnh,hỏi lại “Một mình cậu à?”
Bây giờ cũng đã trễ như vậy.
Lâm Vi nói: “Ừ. Còn thiếu cậu”
Đàm Tiểu Ân rốt cục vẫn không nhịn được: “đợi mình đi nói với chồng mình một tiếng.”
Âu Minh Triết còn ngồi ở chỗ đó đọc sách, nghe thấy Đàm Tiểu Ân nói: “chồng ơi, em muốn đi ra ngoài một lúc.”
Cô không phải là vì ăn mới đi ra nha!
Thật sự không phải.
Âu Minh Triết nhìn lấy Đàm Tiểu Ân, hỏi “Không phải đòi đi ngủ rồi thây, sao lại đi ra ngoài?”
“Đói, muốn đi ăn khuya. Lâm Vi hẹn em.”
Âu Minh Triết không yên tâm cô đi ra ngoài giờ này, “Buổi tối ăn chưa no sao? Cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi.”
“Nhưng mà em lại đói rồi.” Đàm Tiểu Ân ôm lấy cánh tay của anh, biết là anh lo lắng cho mình, nói: “em bảo đảm, mười một giờ sẽ trở lại. Có được không?”
Âu Minh Triết nhìn ánh mắt cầu khẩn của cô, vốn là không muốn đáp ứng, nhưng lại không chịu nổi cô như vậy, chỉ đành gật đầu một cái, “Để tài xế đưa em đi.”
Thả cô ra ngoài giờ này một mình, anh không yên tâm, không thể làm gì chỉ có thể để cho người đi theo.
“Cảm ơn tình yêu! ” Đàm Tiểu Ân hôn lên mặt anh một cái, cười hì hì nói.
Âu Minh Triết nhìn đứa trẻ to xác trước mặt, thật là bó tay với cô vợ này.
Lúc Đàm Tiểu Ân đến quán đồ nướng, Lâm Vi đang uống rượu.
Đàm Tiểu Ân ké cái ghế bên cạnh ngồi xuống, không nhịn được oán giận nói: ” một cô gái, ở bên ngoài uống rượu, cậu không biết sợ sao?”
Lâm Vi ngẩng đầu lên, trên mặt thoạt nhìn có vài phần đè nén, “Sợ cái gì? Nhiều người như vậy? Ai bắt cóc được mình sao?”
Là mình dáng người chưa đủ chuẩn, hay gương mặt cho đủ xinh đẹp,mà lại bị Đinh Cẩn coi thành anh em
“Cái này cũng không chắc.” Một cô gái ở bên ngoài một mình, uống say rồi thì chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Hiện ở trên mạng đăng tin con gái đi ra ngoài một mình gặp chuyện còn ít sao?
Đàm Tiểu Ân vốn là cũng không muốn tới,nhưng nghe thấy Lâm Vi bảo đang ở một mình,nên có chút không yên tâm.
Lâm Vi ở thành phố này không có người thân,lúc Đàm Tiểu Ân có thời gian đều sẽ quan tâm tới Cô ấy một chút.
Lâm Vi biết Đàm Tiểu Ân lo cho mình, nói “Cảm ơn Tiểu Ân, trên đời này cũng chỉ có cậu đối xử tốt với mình nhất.”
Đàm Tiểu Ân ra gọi món rồi ngồi trở lại.
Cũng không biết Lâm Vi tối nay bị cái gì kích thích, uống không ít rượu.
Lâm Vi nhìn Đàm Tiểu Ân vẫn còn tỉnh táo tự kiềm chế, “Sao cậu không ngăn mình?”
Thấy Lâm Vi uống rượu, lại không khuyên nhủ.
Bạn xấu!
Đàm Tiểu Ân cười cười, “Đương nhiên là chờ cậu uống say, sau đó bán cậu sang Trung Quốc! Nhìn cậu như vậy, chắc là còn có thể bán được không ít tiền.”
Lâm Vi liếc cô một cái, “Quá đáng.”