Chương :
Đàm Tiểu Ân bắt tay anh lại, tiếp tục trêu đùa, “Chú Âu, Chú Âu.”
“Em thử gọi một lần nữa xem.”
“Lâm Vi có thể gọi, sao em không thể hả?” Đàm Tiểu Ân ủy khuất nói: “Không công bằng.”
Âu Minh Triết cúi đầu xuống, cắn một cái lỗ tai của cô, “Em có thể thử?”
Cảnh cáo mười phần.
Đàm Tiểu Ân có thể cảm giác được trên người anh tản ra khí tức nguy hiểm, “Được rồi, không gọi Chú Âu… Gọi là anh già.”
“…”
quả nhiên cô đang ngứa da mà!
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, mặc dù có lúc cô sẽ làm nũng gọi anh là chồng ơi, nhưng rất nhiều lúc, cô lại gọi là chú, anh quả thật là hoài nghi có phải là cô cố ý hay không.
Âu Châu Du nói chuyện điện thoại xong, thấy Đàm Tiểu Ân và Âu Minh Triết ngồi đó, hỏi: “Lâm Vi và Bảo Bảo nhà chị đâu?”
Đàm Tiểu Ân thay Âu Minh Triết trả lời: “Bọn họ có chuyện nên đi trước rồi.”
Âu Châu Du ngồi xuống, nói với Đàm Tiểu Ân: “Sau này em cứ gọi Lâm Vi tới nhà chơi nhiều vào nhé.”
“Ồ.” Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Châu Du, có chút vui vẻ, nhìn chị ấy như vậy, chắc là đã thích Lâm Vi rồi.
Nhưng mà, Đàm Tiểu Ân hiện tại có chút quấn quít, nếu sau này Lâm Vi thật sự lấy Đinh Cẩn, vậy không phải… Liền thành mợ Lâm Vi sao?
Choáng váng, làm sao trong nháy mắt cảm giác chính mình như già đi mười tuổi vậy?
–
Đinh Cẩn tối mai có trận đấu bán kết ở thành phố H, nên đã khởi hành tới đó.
địa điểm trận đấu này vừa hay tổ chức ở thành phố bên cạnh, cũng chỉ cần hai giờ đường xe, khá gần.
Buổi tối, mọi người đều nghỉ ngơi, Lâm Vi đến tìm hắn.
Đinh Cẩn mới vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, trên bả vai vắt cái khăn lông màu trắng.
Lâm Vi nhìn thấy bóng lưng của hắn, đi vào, ánh mắt rơi vào cuốn hắn để ở trên bàn, chính là sách mà ngày mai mới phát hành của.
Lâm Vi có chút ngoài ý muốn, ” Cậu mua được sách của rồi sao?”
Sách của ngày mai mới lên kệ,chỉ có mấy người quen biết với nhà xuất bản mới mua trước được, không nghĩ tới Đinh Cẩn đã có.
Đinh Cẩn nhìn một cái cuốn sách trên bàn,lúc trước Âu Châu Du mang về nhà hắn tiện tay bỏ vào trong ba lô.
Hắn cũng không có giải thích với Lâm Vi.
Lâm Vi cầm sách lên, liếc nhìn, nói, “mình rất thích sách của Tác giả này, thật hâm mộ chuyện tình yêu của nam nữ chính Không nghĩ tới cậu cũng thích sách của cô ấy.”
Nam nữ chính…
Đó không phải là Đàm Tiểu Ân và cậu hắn sao?
Đinh Cẩn hai ngày nay tâm tình có chút phức tạp, nghe thấy Lâm Vi nói như vậy, càng cảm thấy có chút đau lòng.
Đàm Tiểu Ân viết truyện của cô và Âu Minh Triết, nhưng hắn đọc nát cả quyển sách, cũng không thấy dấu vết của mình trong đó.
Hắn nghĩ, nếu như ban đầu hắn không chia tay với Đàm Tiểu Ân liệu trong cuốn sách này năm chính là hắn hay không?
“Đinh Cẩn.” Lâm Vi nhìn Đinh Cẩn đang ngẩn người gọi “cậu đang suy nghĩ gì thế?”
Cùng hắn nói chuyện, hắn lại ngẩn người?