Chương :
Âu Minh Triết nhìn sang Đàm Tiểu Ân, phát hiện Đàm Tiểu Ân một mặt mong đợi nhìn anh, gật đầu một cái, “Được, nhưng mà bây giờ cô ấy phải đi học, chắc phải đợi khi nào được nghỉ mới có thể.”
“Được, lúc nào được nghỉ thì nhớ đến thăm lão già này đấy.”
Bọn họ nói chuyện điện thoại xong, Lý Sơn đem điện thoại di động cầm đi.
Cúp điện thoại, Âu Minh Triết không nói gì, trầm mặc một hồi, Đàm Tiểu Ân rất thức thời, cũng không làm ồn, an tĩnh tránh đi tắm.
Tắm xong đi ra cô nhìn thấy Âu Minh Triết ngồi ở chỗ đó, giống như là đang suy nghĩ phân vân gì đó.
Đàm Tiểu Ân từ phía sau ôm anh, mới vừa tắm xong, trên người cô có mùi thơm nhè nhẹ, Âu Minh Triết cầm tay cô, ôn nhu nói “Em đi ngủ trước đi.”
Phải biết bình thường, cô mà như vậy, anh nhất định sẽ bắt đầu giở trò lưu manh.
Đàm Tiểu Ân dựa vào ở trên vai anh, ” Em không bận việc nữa anh lại không vui sao?”
“Không có.” Âu Minh Triết cầm tay cô,giải thích “chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện.”
“Rõ ràng đang không vui.” Đàm Tiểu Ân nhíu mày một cái, nói: “em không biết quá khứ của anh như thế nào, nhưng em biết mỗi lần vừa nhắc tới những thứ này anh đều sẽ không vui. Nếu quả như không vui, vậy đừng suy nghĩ đến nó nữa, cũng không cần liên lạc với những người kia nữa.”
Âu Minh Triết nghe xong lời cô nói, vì để cho cô yên tâm, nở nụ cười.
Đàm Tiểu Ân nhìn thấy gương mặt cười lên vô cùng hút hồn của anh, “em nói nghiêm túc đấy! Anh có biết mỗi lần anh như vậy, em rất lo lắng không.” Nhóm lên nhiều trên apptruyệnhola nhé!
“Lo cái gì chứ?” Trong giọng nói của Âu Minh Triết mang theo sự trưởng thành chững chạc.
Đàm Tiểu Ân nói: “Cảm giác em cách anh rất xa, cho tới bây giờ chưa từng bước chân được vào trong thế giới của anh.”
Có lúc Đàm Tiểu Ân cảm thấy, bọn họ không có chút nào giống như là vợ chồng.
Vợ chồng là phải giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cô và anh, cho tới bây giờ đều là cô được anh bảo bọc cưng chiều, chỉ biết hưởng thụ những thứ mà anh ban cho.
Âu Minh Triết cầm bàn tay của cô, kéo cô vào trong lòng mình, nhìn thấy ánh mắt ủy khuất của cô, anh cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi cô, “Anh lúc nào cũng sẽ ở bên cạnh em.”
“Liệu có một ngày, đột nhiên anh không cần em nữa không?” Đàm Tiểu Ân nhìn anh, tha thiết hỏi.
Lúc hỏi câu này, ánh mắt của cô có vài phần ướt át.
Bởi vì Đàm Tiểu Ân biết mạng dù mình ở bên cạnh anh nhưng lại chưa có tư cách bước vào thế giới của anh.
Bởi vì anh thật sự quá tốt!
Âu Minh Triết hơi sững sờ, không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này, nhịn không được bật cười, “Không biết, nhưng không phải bây giờ anh vẫn bên cạnh em hay sao?Anh sẽ không để em rời xa anh, không bao giờ, ít nhất là cả đời này! ”
“Ồ.” Đàm Tiểu Ân ôm cổ của anh, “Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh”
“Chuyện gì?” Nhìn thấy cô nghiêm túc, Âu Minh Triết có một loại dự cảm… không lành
Đàm Tiểu Ân nói: “Cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ là bắt đầu từ ngày mai, em muốn đi ra ngoài làm việc.”
Đi ra ngoài làm việc?
Âu Minh Triết nhìn cô, hỏi: ” ở nhà không phải rất tốt sao? Rất nhàn hạ.”
“Vốn là cũng cảm thấy giống vậy.” Đàm Tiểu Ân than thở: “Nhưng mà bây giờ công việc của anh rất bận rộn, thường về nhà muộn, em ở trong nhà một mình chờ anh chán lắm! Hơn nữa em cũng không thể cả đời ngồi ở nhà viết sách được. Nên em đi tìm một công việc để làm.”