Chương :
Thân thể của anh còn đang trong thời kỳ khôi phục, thiếu chút nữa thì không ôm được cô.
Đàm Tiểu Ân ôm lấy gối, ngủ rất thoải mái, cũng không để ý đến anh.
Âu Minh Triết ngồi xuống bên cạnh, giúp cô kéo chăn lên.
Nhìn bộ dáng ngủ vô lo vô nghĩ của cô, không nhịn được cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Anh nhớ tới lúc mình mới vừa quen Đàm Tiểu Ân, khi đó chân còn chưa khỏe, muốn ôm cô cũng không thể ra sức.
Anh sẽ thường xuyên có cảm giác mình vô dụng.
Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa, việc anh có thể làm rất nhiều, rốt cuộc không cần giống như trước cần cô phải phục vụ anh nữa.
Đàm Tiểu Ân đang ngủ ngon lành, lại bị báo thức của điên thoại đánh thức.
Mặc kệ có bận rộn thế nào đi nữa, nhưng hàng ngày cô đều muốn đúng giờ đăng bài viết mới.
Gần đây mới có thói quen buổi tối sẽ ngủ một lát rồi lại bò dậy viết.
Giường lớn rất thoải mái, cô nằm có chút không muốn động đậy, người bên cạnh giúp cô tắt báo thức điện thoại.
Nhưng Đàm Tiểu Ân vẫn mở mắt ra, ngồi dậy.
Cô ngây ngốc một hồi, nhìn thấy Âu Minh Triết ở bên cạnh mình.
Ánh đèn nhu hòa, anh nhìn cô sủng nịnh nói: “Thức dậy làm gì? Không ngủ đi?”
Đàm Tiểu Ân dụi dụi mắt, “anh tắt đồng hồ báo thức của em à?”
“Em đặt đồng hồ báo thức giờ này làm cái gì?” Âu Minh Triết nói: “Còn sớm lắm, chưa tới giờ dậy đi học đâu.”
Đây là buổi tối.
“Lịch làm việc ý mà.” Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết, nói với anh hai câu mới phát hiện mình lại đang ở trên giường mới ồ lên, ” không phải em đang ở trong phòng tắm sao? Tại sao lại ở chỗ này?”
“Em tự đi ra ngoài đấy!” Âu Minh Triết nói dối không chớp mắt. Tải app truyệnhola đọc nhiều mỗi ngày nhé!
Anh cũng chỉ có thể nói như vậy, cũng không thể nói với Đàm Tiểu Ân, là anh ôm cô ra được!
Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết, “Không thể nào! sao em lại không có ấn tượng.”
Đàm Tiểu Ân cảm thấy kỳ quái, nhìn chằm chằm Âu Minh Triết một hồi, Âu Minh Triết bị cô nhìn đến có chút chột dạ cố ý dời sự chú ý của cô, “Không đi làm việc của em đi?”
“Ồ.” Đàm Tiểu Ân muốn xuống giường, lại lười biếng mà ôm lấy anh, “Không muốn làm việc nữa.”
“…” Âu Minh Triết hiếm khi thấy bộ dạng lười biếng của Đàm Tiểu Ân, dung túng nói: “Vậy thì không cần làm nữa.”
Chỉ thấy Đàm Tiểu Ân áp mặt vào lồng ngực của anh, an tĩnh đợi một lúc mới xuống giường.
Người bên cạnh chỉ biết cô ra sách, cảm thấy cô rất lợi hại, nhưng anh biết, mỗi ngày cô đều rất kiên trì.
Bởi vì thức đêm làm việc, Đàm Tiểu Ân buổi sáng thức dậy hơi trễ.
Âu Minh Triết ở thư phòng gọi điện thoại, lúc trở về, phát hiện Đàm Tiểu Ân còn đang ngủ.
mặc dù muốn để cho cô ngủ thêm một lát nhưng biết hôm nay cô phải đi học.
Trước có một lần anh không gọi cô dậy, cô bị đi học muộn, cả ngày hôm ấy cô giận dỗi với anh.
Vì vậy vô luận tình huống gì, đều phải đánh thức cô dậy.
Vào giờ phút này, Đàm Tiểu Ân còn đang say giấc thì một nụ hôn ấm áp dán lên môi của cô, anh ôm cô, tùy ý đòi hỏi sự ngọt ngào từ bờ môi cô.
Một hồi lâu, Đàm Tiểu Ân mở mắt ra, phát hiện mình đang bị Âu Minh Triết hôn.
Âu Minh Triết thích dùng cách này nhất để gọi cô dậy vì anh có thể thoải mái hưởng thụ.
Đàm Tiểu Ân mờ mịt nhìn anh một cái, rất ngoan ngoãn mà đưa tay ôm lấy anh, mặt chôn ở lồng ngực của anh, áo sơ mi trên người anh vô cùng thoải mái.