Chương :
Thẩm Niệm Niệm, Dương Nhạc Linh, đám người trong trường học, hiện tại ngay cả Đinh Cẩn cũng đến bắt nạt cô!
Cô nhìn dễ bắt nạt lắm sao? Lúc hai người còn đang dây dưa thì bên cạnh đột nhiên có xe ngừng lại. Cửa sổ xe mở ra, Âu Minh Triết nhìn thấy hai người đang lôi kéo, “Hai người đang làm gì?”
Sự xuất hiện của làm cho Đinh Cẩn mới vừa còn nắm chặt tay Đàm Tiểu Ân chợt buông lỏng tay ra.
Đinh Cẩn luôn rất sợ Âu Minh Triết.
Đàm Tiểu Ân không nghĩ tới Âu Minh Triết vừa vặn vào lúc này trở lại, càng không có nghĩ tới sẽ bị anh bắt gặp một màn này, có chút chột dạ, “Chú…”
Vừa rồi anh không nhìn thấy gì đấy chứ?
Dù sao cô và Đinh Cẩn bị Âu Minh Triết nhìn thấy đang lôi kéo giữa đường, Đàm Tiểu Ân cuối cùng vẫn là chột dạ.
Cô sợ anh sẽ tức giận, sợ anh sẽ ghen.
Lý Sơn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thấy một màn như vậy, cũng không nhịn được chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.
Đàm Tiểu Ân đây là đang làm gì thế này?
Lúc trước đã không còn dính dáng gì với Đinh Cẩn nữa rồi, nhưng bây giờ hết lần này tới lần khác để cho Âu Minh Triết nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Mặc dù anh ta không cảm thấy Đàm Tiểu Ân sẽ phát sinh cái gì với Đinh Cẩn, nhưng Âu Minh Triết nghĩ như thế nào thì cái này rất khó nói.
Lý Sơn hiện tại rất đồng cảm với Đàm Tiểu Ân, ban đầu kết hôn, Đàm Tiểu Ân thực sự chịu rất nhiều ủy khuất và xem thường.
Vốn cho là bây giờ Âu Minh Triết bình phục, cô sẽ có những ngày tháng bình yên hạnh phúc.
Nhưng bây giờ Dương Nhạc Linh ở một bên giở trò, Lý Sơn thực sự rất lo Đàm Tiểu Ân và Âu Minh Triết xảy ra vấn đề gì.
Lúc ban đầu anh ta ghét Đàm Tiểu Ân thế nào, thì bây giờ ngược lại hy vọng Đàm Tiểu Ân có thể thuận lợi cùng Âu Minh Triết hạnh phúc đến cuối đời bấy nhiêu.
Trong mắt anh ta, chỉ có Đàm Tiểu Ân mới là có tư cách ở bên cạnh Âu Minh Triết.
Âu Minh Triết nhìn Đinh Cẩn một cái, ánh mắt rơi vào trên người Đàm Tiểu Ân, mở cửa xe đi xuống.
Đàm Tiểu Ân sợ anh hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Em và Đinh Cẩn không có gì, anh đừng hiểu lầm… Chân em bị thương, cậu ta nói muốn đưa em về…”
Âu Minh Triết nhìn Đinh Cẩn một cái, đưa tay ra ôm ngang người Đàm Tiểu Ân lên!
Đột nhiên bị bế bổng lên, làm cho Đàm Tiểu Ân theo bản năng mà níu lấy quần áo của anh, có chút kinh ngạc, anh không tức giận sao?
Âu Minh Triết ôm cô lên trên xe, trên khuôn mặt lãnh đạm thờ ơ kia vẫn lộ ra vẻ quan tâm khó mà giấu được, “Chân sao thế?”
Đàm Tiểu Ân còn có chút không phản ứng kịp, trả lời: “Hình như bị trật khớp rồi.”
Anh đưa tay ra, cầm mắt cá chân của cô, ngữ khí có vài phần trách cứ, “Làm sao không cẩn thận như vậy?”
“Không phải em cố ý.” Đàm Tiểu Ân nhìn người đàn ông trước mặt, ngẩn người.
Cô không ngờ vì lần này anh lại không ăn giấm?
Cái này có chút không giống tác phong của Âu Minh Triết!
Nhưng mà cô cũng hơi an tâm một chút.
Âu Minh Triết nhìn về phía tài xế, “Đi bệnh viện.”
Đàm Tiểu Ân vội cần lại: “Không cần đâu, cũng về đến nhà rồi.”