Chương :
Lý Sơn nói với Âu Minh Triết: “ngài Âu tiếp tục làm việc, tôi xử lý.”
“Để cho cô ta đi vào đi.” Âu Minh Triết nói.
Nghe đến đó, Lý Sơn trở nên âm trầm.
Rất nhanh, Dương Nhạc Linh liền tiến vào, hôm nay cô ta không trang điểm, đứng ở cửa, cũng không đi tới ngay, nhìn qua, dường như có vài phần chật vật.
Cô ta cố ý không trang điểm, bởi vì chỉ có như vậy, Âu Minh Triết mới đau lòng vì cô ta.
Lý Sơn nhìn người phụ nữ này, trong mắt tràn đầy địch ý.
Nhìn bộ dáng của Dương Nhạc Linh, dường như đợi Âu Minh Triết chủ động mở miệng gọi cô ta sao?
Âu Minh Triết tiếp tục xử lý công việc của mình, không thèm ngẩng đầu lên, tình cảnh trở nên lúng túng, qua một lúc lâu, Dương Nhạc Linh mới lấy dũng khí đi vào.
Cô ta ngồi xuống trước mặt anh, nhìn thấy nhìn thấy Âu Minh Triết vẫn chuyên tâm làm việc, ngữ khí ủy khuất, “Anh đang bận sao? Có phải em quấy rầy đến anh rồi không?”
Âu Minh Triết vẫn không ngẩng đầu lên, phảng phất như không nghe thấy cô ta đang nói chuyện.
Bị anh ngó lơ như thế làm cho Dương Nhạc Linh có chút khó chịu.
Nhìn cô ta đáng thương như vậy rồi mà anh vẫn không mủi lòng sao?
Dương Nhạc Linh nhìn Âu Minh Triết, nói: “Hôm nay em đến tìm anh, là có chuyện muốn nhờ anh giúp em.”
“Giúp?” Lý Sơn đứng ở một bên mà máu dồn lên não. Anh ta vừa nhìn thấy người phụ nữ này đã thấy chướng mắt, “Cô Dương lấy đâu ra tự tin, cảm thấy ngài Âu sẽ giúp cô?”
Dương Nhạc Linh hướng về phía Âu Minh Triết nói, “Chuyện này, có liên quan đến Âu Minh Triết.”
Âu Minh Triết ngẩng đầu lên, rốt cuộc chịu nhìn Dương Nhạc Linh một cái, muốn nhìn xem cô ta định nói cái gì.
Dương Nhạc Linh nói: “Anh biết gần đây ở trên mạng bôi nhọ em chứ?”
“Đấy mà gọi là bôi đen cô sao?” Lý Sơn cười nói, “Dương Nhạc Linh, cô chưa già mà đã đãng trí rồi sao? Tôi cảm thấy sao cô không bị như này sớm thì có?”
“…” Mình vừa nói một câu, liền bị Lý Sơn nhảy vào mồm, trong lòng Dương Nhạc Linh rất ủy khuất.
Mà Âu Minh Triết ở ngồi đó không lên tiếng bênh vực cô ta một câu nào càng làm cô ta đau lòng.
Anh là cố ý dung túng Lý Sơn sỉ nhục mình như vậy sao?
Nhưng mà bây giờ mình đã tới cầu xin rồi còn gì.
Dương Nhạc Linh nói: “Đúng, trước đây em đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, tổn thương anh, nhưng mà Âu Minh Triết, em thực sự hi vọng chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa.”
“Tôi nhớ lần trước tôi đã nói rất rõ ràng với cô Dương rồi mà.” Âu Minh Triết vô cùng lạnh nhạt đáp.
Bây giờ anh chỉ cần nghĩ quá khứ của mình đã từng có một vị hôn thê kinh tởm như vậy, liền cảm thấy rất vô cùng khó chịu.
Dương Nhạc Linh nói: “Em biết, anh nói anh đã kết hôn rồi. Nhưng mà, chẳng nhẽ anh không muốn biết cô vợ hiện tại của anh có yêu anh không à?”
Lý Sơn trợn mắt nhìn Dương Nhạc Linh, nhìn tình hình này,người phụ nữ điên này hôm nay là tới nói xấu Đàm Tiểu Ân nói sao?
Lúc trước không phải cô ta thích giả bộ làm người tốt lắm sao?
Hiện tại không giả vờ nữa à?